Tích Trữ Trong Mạt Thế: Cách Thức Sinh Tồn Kiểu "Giả Gà Mờ" Của Sát Thủ Siêu Cấp

Chương 8: Công thức thuật toán kỳ lạ

"Tam Gia, anh nói gì đó? Tôi không có cười mà?"

Tô Ninh quay đầu lại lần nữa, đôi mắt sáng rõ động lòng người cứ như vậy đối mặt với đôi mắt ai oán của Kỷ Lâm Uyên.

"Khụ khụ, được rồi Tam Gia, chúng ta vẫn nên tranh thủ làm việc chính đi, thời gian là vàng bạc, lãng phí rất thẹn đấy."

Tô Ninh nhìn chằm chằm con ngươi của Kỷ Lâm Uyên, không hiểu sao hơi lúng túng. Cô bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, dời chủ đề.

"Ừm."

Kỷ Lâm Uyên cất bản đồ đi, khẽ gật đầu không nói gì nữa.

Anh dẫn đầu đi về phía đảo, Tô Ninh vẫn theo sau anh như trước.

Chỉ là ánh mắt của cô vô thức nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình 1m73 lại thấp bé như thế.

Người đàn ông này ăn hoóc môn tăng trưởng à? Có lẽ anh cao khoảng 1m90...

Đương nhiên Kỷ Lâm Uyên phát hiện ra có ánh mắt ở sau lưng chăm chú nhìn mình.

Ban đầu anh còn hơi sửng sốt, nhưng lại nhanh chóng phản ứng kịp. Ngoại trừ cô ra, chắc không ai dám nhìn chằm chằm vào anh như thế?

Nhưng sao cô lại lén lút nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, muốn nhìn thì nhìn chính diện anh đi!

À, không đúng, bây giờ anh đang đeo mặt nạ, cô không nhìn thấy mặt anh được.

Hừ, đây là lần đầu tiên Kỷ Lâm Uyên cảm thấy phản cảm với mặt nạ Sói Bạc trên mặt mình.

"Tam Gia, mạo muội hỏi anh, anh cao bao nhiêu thế?"

"Hửm?"

Kỷ Lâm Uyên dừng bước, nghiêng người nhìn thoáng qua Tô Ninh ở sau lưng, cảm thấy hơi khó hiểu.

"Tôi chỉ hơi tò mò, tò mò, Tam Gia không muốn trả lời thì thôi."

"Cao 1m93."

"193 à..."

"Vậy (193-105) x 0.618/ 3.14="

Tô Ninh nghe Kỷ Lâm Uyên trả lời, bắt đầu lẩm bẩm gì đó.

"Khoảng hai chữ số, chắc là 17.32."

Tai của Kỷ Lâm Uyên rất thính, anh không hiểu vì sao Tô Ninh lại lấy chiều cao của mình ra tính toán, nhưng lại có ý tốt trả lời.

Tô Ninh vẫn chưa tính ra, sau khi nghe Kỷ Lâm Uyên trả lời thì tai cô hơi đỏ lên, ánh mắt kỳ lạ nhìn thoáng qua Kỷ Lâm Uyên, sau đó ánh mắt chậm rãi dời xuống...

"Khụ khụ khụ!"

Đột nhiên Tô Ninh ho khan mấy tiếng, nhanh chóng dời mắt đi.

"Sao thế? Có vấn đề gì không?"

"Không có... Không có gì, chỉ là nhớ đến một công thức rất thú vị."

Kỷ Lâm Uyên nhìn ra vẻ chột dạ trong ánh mắt của Tô Ninh, mặc dù anh cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều.

"Đi thôi, lên thuyền."

Kỷ Lâm Uyên lên chiếc thuyền đã chuẩn bị xong từ sớm kia, sau khi đứng vững ổn định thân thuyền thì đưa tay ra muốn đỡ Tô Ninh.

Tô Ninh nhìn Kỷ Tam Gia đưa tay ra, hơi do dự, cũng không chọn nắm tay anh mà một mình giữ một bên thuyền, nhẹ nhàng nhảy lên.

Kỷ Lâm Uyên thấy thế cũng không tiện nói gì, chỉ im lặng rụt tay lại đi đến động cơ thuyền nhỏ trước mặt nhanh chóng khởi động nó.

Tô Ninh ngồi sau lưng Kỷ Lâm Uyên, bởi vì chiếc thuyền này quá nhỏ khiến cho đầu gối của cô chạm vào lưng Kỷ Lâm Uyên.

Mặc dù hơi lúng túng nhưng cô cũng biết như thế có thể bảo vệ cho bọn họ an toàn.

Động cơ của thuyền phát ra âm thanh giống như Kỷ Tam Gia nói, âm thanh cực nhỏ.

Đêm nay, gió bắt đầu thổi trên mặt biển, ngay cả tiếng sóng biển còn lớn hơn nó, đương nhiên có thể che giấu được.

Kỷ Lâm Uyên phụ trách khống chế phương hướng, Tô Ninh phụ trách cảnh giác xung quanh.

Mặc dù bây giờ ở trên biển nhưng xung quanh rất nhiều đảo nhỏ, ngộ nhỡ có người lấy súng nhắm về phía bọn họ cũng không biết chừng.

Nhưng sự thật chứng minh Tô Ninh đã suy nghĩ nhiều rồi, trên biển cô còn không thấy được thuyền tuần tra của nước Nhật Bản.

Nước Nhật Bản này tự tin như vậy à? Dù sao nơi này cũng là biên giới mà!

Bọn họ không sợ quốc gia khác tấn công à?

Hừ, vậy thì trở về một mẻ hốt gọn căn cứ phòng ngự trên biển của bọn chúng, lấy sạch là được.

Tô Ninh sờ cằm, bắt đầu nghiêm túc suy tính chuyện này.

Nếu như chỉ có một mình cô thì chắc chắn cô sẽ làm, nhưng bây giờ còn Kỷ Tam Gia, cô phải thận trọng hơn.

Bởi vì cô không chắc rốt cuộc Kỷ Tam Gia này có ý khác không.

Cho nên trước mắt, mục tiêu của cô là chuẩn bị đến đảo nhỏ trước, sau đó sẽ thăm dò anh.

Nếu như anh có dự định xấu xa, muốn tính toán cô, vậy thì cho dù liều mạng thì cô vẫn muốn cùng chết với người đàn ông này.

Sau khi quyết định vậy, phiền muộn trong lòng Tô Ninh tan biến.

Cô ngẩng đầu nhìn mặt biển đen nhánh xung quanh, bên tai vang lên tiếng gió biển khẽ rít gào, không hiểu sao lại rùng mình một cái.

Không phải cô sợ hãi, chỉ là cảm thấy nêu sớm biết sẽ đi biển thì cô nên mặc nhiều một chút, quá lạnh.

Song, cũng may cô ngồi phía sau Kỷ Lâm Uyên, dáng người anh vai rộng eo hẹp, cô trốn phía sau lưng anh, anh giúp cô ngăn cản gió biển lạnh thấu xương.

Tô Ninh nghĩ đến chuyện này cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng bây giờ không thể đổi vị trí. Lúc cô cô đang do dự có nên mở miệng hỏi không, giọng nói thu hút của Kỷ Lâm Uyên vang lên.