Tích Trữ Trong Mạt Thế: Cách Thức Sinh Tồn Kiểu "Giả Gà Mờ" Của Sát Thủ Siêu Cấp

Chương 7: Phú bà thèm Tam Gia rỏ dãi

Sau khi máy bay dừng hẳn, Tô Ninh lập tức tháo dây an toàn, không đợi Kỷ Lâm Uyên mà nhảy xuống luôn ngay khi máy bay mở cửa.

Trucows khi xuống máy bay, Kỷ Lâm Uyên nhìn Lục Minh đầy cảnh cáo.

"Lần sau mà còn không kín miệng như thế nữa thì đến chỗ lão Nhị chịu phạt đi."

Lục Minh cực kỳ oan ức, nhưng không thể phản bác thủ lĩnh nhà mình.

"Tam Gia, kế hoạch của anh là gì?"

Sau khi xuống máy bay, Tô Ninh nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh một phen. Hòn đảo nhỏ này gần như không có đảo nào khác ở xung quanh, chắc cách đích đến mà Kỷ Tam Gia nói khá xa.

Kỷ Lâm Uyên lấy một tờ bản đồ, trả ra, hơi nghiêng về phía Tô Ninh rồi chỉ một chỗ mà mình đã đánh dấu sẵn trên đó.

"Chúng ta đang ở đây, mục tiêu của chúng ta là một nơi cách đây hai cây số về hướng Tây Bắc. Tôi đã chuẩn bị một con thuyền nhỏ được cải tạo đặc biệt, vừa cho hai người chúng ta. Thuyền cũng không có tạp âm lớn nên không cần lo bị phát hiện."

Kỷ Lâm Uyên giải thích xong, Tô Ninh lẳng lặng nhìn hòn đảo mục tiêu trên bản đồ, như đang tính toán gì đó.

"Sao vậy? Cô lo gì sao?"

Kỷ Lâm Uyên thấy Tô Ninh như thể muốn nói lại thôi nên tò mò hỏi.

"Cũng không phải lo lắng gì, chỉ là, anh không thấy vị trí hòn đảo này hơi lạ sao?"

"Hả? Lạ chỗ nào?"

Kỷ Lâm Uyên nói rồi tiếp tục sáp lại gần Tô Ninh. Thấy Tô Ninh không nói gì thêm, mắt anh xẹt qua ý cười khi đạt được mục đích.

"Anh không thấy đảo mục tiêu quá gần căn cứ phòng ngự trên biển của Nhật Bản hay sao?"

Tô Ninh chỉ một dấu chấm than cách đảo mục tiêu chừng mười cây số.

"Tôi biết. Thế lực ngầm ở Nhật Bản có dính đến cao tầng của Nhật, họ cố tình để đồ ở đó. Chắc chắn không ai biết, dù biết cũng không dám đến cướp."

Đương nhiên Kỷ Lâm Uyên biết Tô Ninh đang lo lắng điều gì, nhưng anh đã đến thì đương nhiên cũng chuẩn bị hết rồi.

"Chặc, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao mình chỉ xếp thứ hai trên bảng truy nã. Hạng nhất là người giỏi trù tính như Tam Gia rồi, sợ là chẳng ai dám trêu vào anh."

Đôi lúc, Tô Ninh không thể không thừa nhận anh ta rất ghê.

Chuyện bí mật quốc gia mà anh ta còn thăm dò được rõ ràng như thế, trách sao cô nhớ có lần nước nào đó định thuê cô ám sát anh ta với khoản thù lao kếch xù.

Đương nhiên là cô không nhận. Đùa gì chứ? Sói Bạc thủ đoạn cao cường hơn cô nhiều, cô sợ chết lắm, đương nhiên sẽ không tự dâng đầu lên rồi.

"Cô đang khen tôi đó hả?"

Kỷ Lâm Uyên bất đắc dĩ. Sao anh thấy lời đó của Tô Ninh không giống khen mình tí nào nhỉ?

"Tam Gia đừng khiêm tốn mà, tôi biết nhiều phú bà khắp nơi trên thế giới thèm anh rỏ dãi đấy."

Tô Ninh đột nhiên nhớ đến một lần mình đến nước nào đó làm nhiệm vụ, cô lẳng lặng đột nhập vào phòng làm việc trong một căn biệt thự rồi ẩn nấp.

Khi đó cô tận mắt nhìn thấy trên tường phòng đó dán ảnh bóng lưng Sói Bạc mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Sói Bạc của anh ta.

Sau đó, cô vô tình biết được, chủ nhân căn biệt thự đó là một phú bà khoảng hơn ba mươi tuổi, nặng hơn trăm ký nên phụt cười.

Kỷ Lâm Uyên đâu biết Tô Ninh đang xỉa xói mình, anh cười ngượng, còn khiêm tốn đáp:

"Tôi chưa từng gặp ai khi để mặt thật hết."

"Không không không, tôi không nhận lầm đâu, phú bà hơn ba mươi tuổi, năm hơn một trăm ký đó treo đầy ảnh anh mặc đồ đen, đeo mặt nạ Sói Bạc trong phòng đó. Có vẻ người ta ngủ cũng gọi tên anh nữa. Mị lực của Tam Gia đúng là~ (~^▽^~)"

Sắc mặt Kỷ Lâm Uyên vốn đang bình thường, nghe Tô Ninh bảo phú bà ba mươi tuổi, nặng hơn trăm ký thì sầm mặt, khóe miệng giật giật, tuyệt vọng vô cùng.

Tự dưng anh cảm thấy buồn nôn, mẹ nó chứ, buồn nôn ác đạn!

Tô Ninh đứng cạnh Kỷ Lâm Uyên nên đương nhiên thấy khóe môi anh hạ xuống. Cô nhận ra ngay là mình đã xỉa xói thành công.

Tô Ninh cố nén cười, quay đầu, không nhìn Kỷ Lâm Uyên. Cô sợ mình không nhịn nổi mà bật cười ra tiếng mất.

Kỷ Lâm Uyên hít sâu một hơi. Anh quay lại, thấy Tô Ninh thấp hơn mình hẳn một cái đầu đang cúi xuống, vai rung rung.

Kỷ Lâm Uyên: "..."

"Cô muốn cười thì cứ cười đi, tôi cũng không nghĩ có ai lại đi thích cái bóng lưng."

Kỷ Lâm Uyên sờ gáy mình, thầm quyết định: Sau này mình phải làm việc nhanh hơn, không thể để lại nửa cái bóng... à không, dù chút xíu không không được!