"Qua đây ngồi đi, lát nữa máy bay cất cánh, cô đứng đó không an toàn đâu."
Kỷ Lâm Uyên thấy Tô Ninh không ngồi xuống thì ho khan hai tiếng, ra vẻ thiện chí nhắc nhở.
Khóe miệng Tô Ninh co giật mấy cái, nhưng cũng hết cách. Cô cứ đứng thì lát nữa máy bay cũng lắc cho ói ra mất.
Dù cô không muốn ngồi cạnh Kỷ Tam Gia cũng phải ngồi thôi.
Cô ngồi xuống cạnh Kỷ Lâm Uyên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Kỷ Lâm Uyên thấy thế thì cong môi.
Nhưng anh nhanh chóng che giấu vẻ mặt ấy đi.
"Này, Tam Gia."
Tô Ninh đột nhiên chọc tay Kỷ Lâm Uyên, gọi.
"Sao?"
Kỷ Lâm Uyên khó hiểu nhìn sang Tô Ninh.
Đến cả những người khác trên máy bay nghe vậy cũng nhìn về phía Tô Ninh và thủ lĩnh của họ.
"Anh thắt nhầm dây an toàn của tôi rồi."
Tô Ninh không muốn nói nhưng Kỷ Tam Gia này đang cố ý sao?
"Phụt!"
Lục Minh khồng nhịn nổi, cúi đầu khẽ cười.
Những người khác cũng vậy, ai nấy đều cúi đầu xuống nén cười.
Lúc này vẻ mặt của Kỷ Lâm Uyên cũng hơi xấu hổ. Anh thật sự không cố ý... mà là "có ý"!
Sao anh không nhận ra mình thắt nhầm dây an toàn được, vốn chỉ định mượn cớ để gần gũi Tô Ninh hơn thôi, ai ngờ đám đàn em mình không tinh ý tí nào, cười cả đám làm tâm trạng anh kém đi hẳn.
Anh tháo dây an toàn ra, thắt cho Tô Ninh không cho cô cơ hội từ chối.
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn sang Lục Minh đang ngồi đối diện, cười lạnh một tiếng, cố nén ý nghĩ muốn tẩn cho cậu ta một trận, nói một câu cảnh cáo: "Cười đã miệng chưa?"
"Cười thêm tiếng nữa xem? Xem tôi có vứt hết các cậu xuống biển cho cá ăn không!"
Dứt lời , cả đám ngồi ngay ngắn lại, mấy anh thanh niên vốn đang cười trộm đều phải nghiêm mặt.
Đến cả Lục Minh cũng thế, thậm chí anh ta còn không dám thở mạnh.
Vì ánh mắt thủ lĩnh rõ ràng là muốn tính sổ với mình!
Tiêu đời rồi!
Tô Ninh ngồi cạnh Kỷ Tam Gia, thấy các đàn em của anh trở mặt như diễn xiếc mà buồn cười.
Thuộc hạ của Sói Bạc có vẻ khá thú vị.
"Xin lỗi, để cô chê cười rồi."
Kỷ Lâm Uyên thắt dây an toàn của mình lại rồi cẩn thận quan sát Tô Ninh bên cạnh.
"Không sao, tôi lại cảm thấy đàn em của Tam Gia rất thú vị. Nhất là cái anh Lục Minh đó, anh ta chắc là phụ tá đắc lực của anh nhỉ?"
Lục Minh nghe Tô Ninh gọi tên mình, tự dưng cảm thấy có ánh mắt chết chóc dõi lên người.
Anh ta kinh ngạc ngẩng đầu, vừa hay đυ.ng phải đôi mắt đen thui của thủ lĩnh, như muốn chém mình ra nghìn mảnh.
Cứu với! Mình có làm gì sai đâu?
Tô Ninh lại không để ý biểu cảm của Kỷ Lâm Uyên, cô chỉ thấy mặt mày Lục Minh tái nhợt nên hỏi han: "Mặt anh trông tái thế, ốm sao?"
Lục Minh nghe vậy thì cảm thấy ánh mắt chết chóc càng ghê rợn hơn.
Đột nhiên anh ta hiểu ra, thì ra thủ lĩnh thích Mèo Trắng, nên người ta ghen!
Trách sao anh ấy lại giữ vị kia lại bên cạnh, trách sao Mèo Trắng bảo "get" mình là ánh mắt thủ lĩnh nhìn như muốn lăng trì xử tử.
Mad!!! Chị dâu đừng "get" tôi mà!
Tô Ninh thấy Lục Minh không đáp lại thì cũng không quan tâm thêm nữa. Cô tựa vào vách máy bay, nghỉ ngơi đôi chút.
Kỷ Lâm Uyên thấy cô tựa vách nghỉ ngơi thì không vui.
Tựa vào anh không sướиɠ hơn à? Tự vào cái vách lạnh băng kia làm gì?
Nhưng anh cũng chỉ dám nói thầm trong bụng, không có gan nói toẹt ra.
Từ An Thành đến Nhật Bản cũng không xa lắm, đi trực thăng hơn một tiếng là đến.
Tô Ninh cảm giác máy bay đang hạ cánh thì mở mắt, nhìn sang Kỷ Tam Gia.
"Đến rồi sao?"
"Vẫn chưa, chúng ta hạ cánh ở đây trước, sau đó chỉ hai ta đi thôi."
Kỷ Lâm Uyên nhìn Tô Ninh đầy thâm ý, rồi chợt hỏi: "Cô biết lặn không?"
"Biết chút chút. Sao vậy? Đừng bảo là lát nữa chúng ta phải đi lặn đấy nhé?"
Tô Ninh nhíu mày. Không phải cô lặn kém, chỉ là do cô không muốn xuống nước, với lại đêm hôm khuya khoắt lạnh cóng, cô không muốn bị ướt nhẹp nước biển.
"Cô không tiện à?"
Kỷ Lâm Uyên nghe giọng điệu Tô Ninh hơi miễn cưỡng thì chợt nảy số, lúng túng dời mắt, mất tự nhiên hỏi.
Tô Ninh nghe vậy thì sửng sốt một lúc mới lắc đầu, giải thích.
"Không phải tôi không tiện, mà chỉ thấy đêm hôm khuya khoắt lạnh cóng thế này, dẫu sao tôi cũng là con gái, hơi không muốn lặn thôi."
"Xin lỗi cô, do tôi suy tính không chu toàn. Không sao, tôi còn chuẩn bị kế hoạch khác, không cần xuống nước cũng được."
Kỷ Lâm Uyên ngượng ngùng xin lỗi Tô Ninh. Thật ra anh cũng không ngờ mình lại gặp Tô Ninh sớm như vậy, mời cô hợp tác là chuyện nằm ngoài kế hoạch ban đầu của anh, thế nên không cân nhắc đến việc cô là nữ.
"Tôi không sao, không cần xin lỗi. Tôi không kiểu cách như Tam Gia nghĩ đâu, nếu xuống biển là lựa chọn tối ưu thì cứ xuống là được."
Tô Ninh cũng biết mục đích của họ là một hòn đảo nhỏ giữa biển, lựa chọn tốt nhất là lặn biển, thế thì sẽ hạn chế khả năng bị phát hiện hay tủy sát hơn.
Đương nhiên cô cũng không lo dưới biển có cá mập gì đó.
Đùa chứ, cô có dị năng siêu bug ở lĩnh vực này, nếu gặp phải thì cứ dùng, cô không lo.
Kỷ Lâm Uyên nghe cô đồng ý nhanh như vậy, tự dưng thấy những lời ban nãy của mình hơi thừa.
Lục Minh ngồi đối diện. Mặc dù anh ta bị thủ lĩnh cảnh cáo một phen, nhưng ánh mắt vẫn cứ chuyển qua lại giữa Tô Ninh và Kỷ Lâm Uyên.
Anh ta chưa từng thấy thủ lĩnh nhà mình để ý đến người khác thế này bao giờ!
Cả cái ngữ điệu khi nói chuyện nữa, lúc anh ấy nói chuyện với thuộc hạ toàn là kiểu: "Không hoàn thành thì đừng hòng về."
Tiêu chuẩn kép quá đi mất!
Chậc chậc chậc, thủ lĩnh nhà mình thích Mèo Trắng hồi nào ta? Kiểu này cứ như tự dưng bị hớp mất hồn vậy!
Nhưng xem phản ứng của Mèo Trắng thì chắc có vẻ không thích thủ lĩnh nhà mình rồi.
Ông trời ơi! Anh ta lại sống được đến ngày thấy thủ lĩnh nhà mình yêu đơn phương ư! Thú vị, thú vị quá...