"Chuyện đó thì... Tam Gia, anh có việc gì thì cứ nói thắng chứ nhìn chằm chằm một cô gái thế này, ai không biết còn tưởng là anh ghiền nhìn lén đấy."
Cuối cùng Tô Ninh cũng hết chịu nổi, đành lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Uyên nghe vậy thì lúng túng dời mắt rồi nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn bàn chuyện công việc hợp tác cụ thể với cô thôi"
Con mẹ nó chứ, thế sao anh không nói sớm?
Tô Ninh lẳng lặng liếc một cái, thầm chửi thề một câu.
"Nói đi."
"Mục đích lần này của tôi là kho vũ khí lớn nhất của một tổ chức bên Nhật Bản. Tôi đã dò la tin tức rồi, gần đây họ mới sắm một loạt súng tiên tiến nhất vừa được nghiên cứu ra, hiện giờ được giấu trên một hòn đảo nhỏ gần biên giới."
"Nên tôi mới hỏi cô có muốn làm một mối lớn không."
"Theo như anh nói thì hòn đảo đó chắc chắn có nguy cơ trùng trùng rồi."
Tô Ninh nghe Kỷ Lâm Uyên nói vậy thì như mở cờ trong bụng, nhưng tất nhiên vẫn phải diễn một chút.
"Đương nhiên rồi. Nhưng tôi nghĩ dù hòn đảo đó có nhiều cơ quan đến đâu, nếu có cô ở đó thì tôi tin rằng đây không phải việc khó gì."
"Anh tin tưởng tôi đến thế à?"
Tô Ninh khó hiểu nhìn Kỷ Lâm Uyên.
Trước kia, khi nhận nhiệm vụ, cô đã đυ.ng mặt tên này rồi nhưng cũng không nhiều lần, mới thế thôi mà anh ta đã tin chắc vào mình thế ư?
Sự tin tưởng này đến từ đâu vậy?
Chẳng lẽ trong đó có bẫy?
"Sao thế? Cô đang nghi ngờ tôi đặt bẫy à?"
Kỷ Lâm Uyên biết Tô Ninh sẽ không dễ dàng tin tướng anh như vậy. Nhưng thế cũng chẳng sao, anh chắc chắn mình có thể khiến Tô Ninh tin tưởng.
"Tam Gia này, tôi trước nay luôn thẳng thắn, tôi cũng không nói vòng vo dài dòng nữa, tôi có thể đồng ý với lần hợp tác này, nhưng tôi có một yêu cầu."
"Lần này, tôi muốn chia 4 - 6 chỗ chiến lợi phẩm tịch thu được, tôi bốn."
"Nếu anh thấy không được thì tôi..."
"Được."
"Sao?!?"
Tô Ninh còn chưa nói hết mà Kỷ Lâm Uyên đã đồng ý luôn khiến cô càng thấy lạ hơn.
Sói Bạc nói mà không suy nghĩ à? Cô đòi tận bốn lận đấy! Người đàn ông này còn không cân nhắc thêm hay sao?
Kỷ Lâm Uyên ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy cô gái có vẻ đang ngơ thì cười khẽ rồi giải thích.
"Lần này chỉ có hai chúng ta đến đảo, các thuộc hạ của tôi chỉ phụ trách canh gác ở biên giới mà thôi."
"Thì ra là vậy."
Tô Ninh nghe vậy mới hiểu vì sao người đàn ông này lại đồng ý luôn yêu cầu mà mình đưa ra, rõ ràng đó là một yêu cầu rất quá.
Thì ra là sau khi lên đảo chỉ có hai người đi loot đồ, tính ra thì cô quá là thiệt đi.
Má, biết thế thì đã bảo chia đều! Mình chủ quan mất rồi!
"Đợi đã, nếu như chỉ có hai chúng ta lên đảo thì sao vận chuyển hàng đi được?"
Tô Ninh không muốn lộ việc mình có không gian nên cảnh giác hổi lại.
"Chuyện này cô không cần phải lo, tôi có cách của tôi."
Kỷ Lâm Uyên nghĩ rằng Tô Ninh lo không chở đồ được đi thật nên cũng không nghĩ nhiều, anh bảo thẳng mình có cách.
"Cách gì?"
Tô Ninh giật mình. Nghe nói thế thì cô tự dưng nghĩ có khi tên này cũng có không gian không?
"Cô thật sự muốn biết à?"
Kỷ Lâm Uyên không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại Tô Ninh.
Từ kiếp trước anh đã có không gian rồi, nhưng khi đó tận thế đã đến, anh cũng không có cơ hội để tích trữ vật tư, chỉ đành bỏ vũ khí nóng mình có sẵn vào.
Kiếp này anh đã kích hoạt được không gian từ sớm, hiện giờ trong không gian đã trữ rất nhiều vật tư, tổng giá trị lên đến hàng trăm triệu tệ, đó là chưa tính đến tiền vũ khí nóng.
Anh không định giấu Tô Ninh bí mật này, nhưng không ngờ Tô Ninh lại từ chối biết.
"Chuyện của Tam Gia thì tôi cũng không tiện hỏi, nhưng tôi tin anh có bản lĩnh."
Thật ra không cần Kỷ Lâm Uyên nói, Tô Ninh cũng biết anh có không gian.
Nhưng cô cũng hiểu rằng, có một số chuyện cô ngầm biết là được, không cần thiết phải nói trắng ra.
Ai cũng có bí mật của riêng mình, cũng như cô, Kỷ Tam Gia có không gian thì cô cũng có.
Nếu anh đã chịu phụ trách việc lộ không gian thì được nhiên cô sẽ không từ chối.
Nhưng hành động này của Tam Gia đúng là đã nhận được chút hảo cảm từ cô.
Chí ít là sau khi tận thế xảy đến, nhỡ hai người có gặp lại thì Tô Ninh sẽ cân nhắc hợp tác với anh, dù sao anh cũng có không gian mà.
Kỷ Lâm Uyên không ngờ Tô Ninh lại không hỏi dồn mình nên cũng hơi ngớ ra.
Nhưng anh cũng hiểu rằng, hành động này của mình giành được chút tin tưởng từ đối phương.
Xem ra, sau này mình cũng có cơ hội "thượng vị" phết đấy...
Sau đó, trên đường đi, hai người cũng không nói gì thêm.
Khoảng hơn mười phút sau, Kỷ Lâm Uyên dừng xe lại.
Tô Ninh cũng biết là đã đến nơi. Khi Kỷ Lâm Uyên vừa dừng xe, cô lập tức xuống ngay.
Điều này làm Kỷ Lâm Uyên mất cơ hội thể hiện sự ga lăng để bày tỏ tình cảm của mình.
Vừa xuống xe, Tô Ninh đã thấy một chiếc trực thăng đỗ sẵn.
"Thủ lĩnh, chuẩn bị xong hết rồi."
Lúc này, một người đàn ông tóc ngắn, mặc áo khoác đen, trông có vẻ tinh anh bước nhanh về phía Kỷ Lâm Uyên.
"Vậy thì cứ tiến hành theo kế hoạch đi."
Kỷ Lâm Uyên gật đầu với người đàn ông đó rồi dời mắt sau Tô Ninh, chỉ về máy bay trực thăng rồi ra hiệu.
"Mèo Trắng, lên máy bay đi."
"Mèo Trắng ư?! Con mẹ nó chứ! Sao cô ta lại ở đây? Không phải cô ta đến để ám sát thủ lĩnh đấy chứ?"
Người đàn ông đứng cạnh Kỷ Lâm Uyên nhìn theo hướng thủ lĩnh nhà mình thì thấy một cô gái đeo mặt nạ mèo trắng thật.
Anh ta trợn to mắt, như thể không ngờ cô sẽ ở đây.
"Lục Minh, đừng thiếu lễ phép thế, Mèo Trắng đang là bạn hợp tác của tôi."
Kỷ Lâm Uyên vỗ mạnh một phát vào bả vai Lục Minh, ra hiệu anh ta đừng có mà nói linh tinh.
"A đau! Thành thật xin lỗi cô nhé, Mèo Trắng."
Lục Minh bị thủ lĩnh nhà mình răn cho một câu thì ngoãn ngoãn xin lỗi Tô Ninh.
Đương nhiên Tô Ninh sẽ không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này. Cô khách sáo khoát tay với Lục Minh, ý bảo không sao.
"Tam Gia, chúng ta đi thôi, không nên chậm trễ nữa, không còn sớm."
"Được."
Kỷ Lâm Uyên đi đằng trước, Tô Ninh lẳng lặng theo sau anh.
Kỷ Lâm Uyên bước nhanh, Tô Ninh thì chân không dài như anh nên cẩn thận bám thang rồi bò lên.
Lên đến máy bay, Tô Ninh lại không dám ngồi vì ngại.
Không nói đến việc trên máy bay toàn là đàn ông, mấu chốt là sao mấy cái tên này lại không chọn chỗ kế Kỷ Tam Gia chứ?!
Bọn họ chiếm hết mấy chỗ khác rồi, chỉ còn chỗ ngay cạnh Kỷ Tam Gia thôi. Cô mà đi sang đó ngồi chắc sẽ ung thư xấu hổ mất thôi!
Mà Lục Minh - người vốn nên ngồi vị trí bên cạnh Kỷ Tam Gia - thì cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Thường ngày anh ta sẽ là người ngồi bên cạnh thủ lĩnh, nhưng nay vừa định qua ngồi thì bị thủ lĩnh lườm bằng ánh mắt cảnh cáo đáng sợ.
Như thể đang bảo với anh ta rằng: Cậu dám qua đây ngồi thì tôi xin cái đầu của cậu luôn.
Ặc, Lục Minh dứt khoát từ bỏ, bỏ sang ngồi vị trí khác.