Chúng tôi chạy ra khỏi sân và gặp được Minh Uyên, anh ấy đang mặc đồ tân lang, trông khá đẹp trai.
Anh ấy đang cầm trên tay hai hình người bằng giấy mềm nhũn.
Minh Uyên nhanh chóng đến bên cạnh tôi và nói: “Em cẩn thận một chút, những người giấy bắt đầu tấn công con người rồi.”
Anh ấy vừa nói xong, lại có thêm nhiều người giấy xuất hiện từ mọi hướng, bọn họ duỗi móng tay sắc nhọn, nhếch môi, bắt đầu lao về phía chúng tôi.
Tôi và Minh Uyên bảo vệ Trần Linh ở phía sau, dùng hai tay thi triển thuật pháp, mỗi người đều thể hiện thần thông của mình.
"Mọi vật đều sùng bái thần lửa, xung quanh hết thảy yêu ma quỷ quái đều biến thành cát bụi!"
Vô số lá bùa màu vàng lập tức bốc cháy và bay nhanh về phía những người giấy.
Lá bùa màu vàng được gắn trên trán người giấy, ngọn lửa trong nháy mắt bao trùm cơ thể chúng.
Sau một loạt tiếng hét chói tai, người giấy đã biến thành tro bụi.
"Chết tiệt... thật tuyệt vời." Trần Linh ngơ ngác trốn sau lưng tôi, đôi mắt mở to.
Minh Uyên cũng sử dụng hỏa công, hiệu quả rất rõ, những người giấy đó trong lúc nhất thời khó có thể lao tới.
Đám người giấy tuy yếu nhưng lại nhiều không chịu nổi.
Khi một người giấy ngã xuống, hàng nghìn người giấy lập tức đứng dậy.
Thể lực của chúng tôi cũng bắt đầu cạn kiệt.
"Hahahahaha!" Tiếng cười dữ tợn và nham hiểm vang lên từ phía trên.
Tôi nhìn thấy một con chồn nhảy lên mái nhà, đứng như người, tay bắt chéo sau thắt lưng.
"Cho các ngươi khi dễ ta! Còn cướp đi nương tử của ta!” Hắn duỗi tay chỉ vào tôi, “Giấy binh nghe lệnh! Xét xác người phụ nữ kia cho ta!”
Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức số lượng người giấy đã tăng gấp đôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ sớm bị bọn chúng xé xác.
"Minh Uyên, chờ một lát."
Tôi ngẩng đầu nhìn con chồn đáng ghét đó: “Muốn bắt giặc thì phải bắt được vua, em trói hắn lại trước!”
Tôi ném một nắm bùa màu vàng ra, quét sạch những hình giấy trước mặt, giẫm lên bàn đá ngoài sân, rút sợi dây trói yêu ở thắt lưng ra, ném nó về phía con chồn.
Tiếng cười của con chồn đột ngột dừng lại, hắn quỳ xuống đất bằng bốn chân, vô thức muốn chạy trốn.
Nhưng sợi dây buộc trói yêu của tôi nhanh hơn, đầu kia của sợi dây leo lên hai chân sau của hắn, thuận thế đem hắn trói chặt lại.
Tôi nhảy lên nóc nhà, ngồi xổm trước mặt hắn, dùng tay đánh vào đầu hắn: “Ngươi không phải rất đắc ý sao?
"Cười đi, cứ cười đi!"