Như Ý Thu Phục Yêu Quái: Hoàng Tiên

Chương 2

Hôm nay là cuối tuần, phố cổ rất đông người.

Nhiều bậc cha mẹ dẫn con cái họ đến phố cổ vui chơi. Bên cạnh đó còn có rất nhiều cô gái trẻ mặc Hán phục chụp hình ở đây.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên không có thời gian thưởng thức phong cảnh nơi này, chúng tôi đi thẳng đến hiện trường cuộc thi tuyển chọn tân nương.

Sân khấu rất lớn, cuộc thi tuyển chọn đã sắp kết thúc.

Một cô gái đang mặc đồ tân nương, đầu đội khăn voan cùng tân lang ở đối diện bái đường.

Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: "Chị Như Ý, đó có phải là Trần Linh không?"

Tôi lắc đầu "Không."

Điều kỳ lạ là tôi không thể cảm nhận được hơi thở của Trần Linh trong toàn bộ thị trấn cổ.

Giống như Trần Linh đã biến mất khỏi thế giới này vậy.

Không lâu sau, cuộc tuyển chọn đã kết thúc.

Khi tân nương xuống thay đồ, tôi chặn đường cô ấy lại.

"Xin chào chị, em là sinh viên một trường đại học gần đây, em muốn tìm một công việc bán thời gian để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. Không biết chị có thể giúp em đưa ra một số đề nghị được không?"

Tôi nhếch môi, để lộ hai lúm đồng tiền.

Cô gái kia là một người tốt, cô ấy nhanh chóng rủ tôi than gia vào một nhóm Wechat.

“Nếu có thêm thông tin gì kaf ban tổ chức sẽ thông báo trong nhóm. Lúc ấy em nhanh tay đăng ký là sẽ được."

Trần Linh cũng ở trong nhóm chat đó.

Nhóm này có một quy tắc rất kỳ lạ, đó là sau khi vào nhóm phải đổi biệt hiệu của mình thành tên cộng với ngày sinh, còn phải chính xác đến từng giờ và phút.

Theo giải thích của cô gái, ban tổ chức có người chuyên môn đo xem lá số tử vi của chức nghiệp tân nương và chức nghiệp tân lang có tương thích hay không để có khởi đầu thuận lợi.

Tôi tìm thấy Trần Linh trong số các thành viên trong nhóm.

Tưởng Thiếu Thiên duỗi đầu liếc nhìn vào điện thoại của tôi: "Này, ngày sinh của Trần Linh là ngày sinh nhật thuần âm."

“Tử vi của cô ấy dễ thu hút những thứ bẩn thỉu nhất.”

Tôi biết cái này.

Ngay lần đầu tiên tôi gặp Trần Linh, tôi có thể thấy vận mệnh thuần âm của cô ấy.

Nghe nói hồi nhỏ Trần Linh thường xuyên đau ốm, sau này một đạo sĩ mù đã tặng cô một chiếc vòng tay, cô mới có thể bình yên vô sự mà sống đến lớn.

Không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện.

Tôi đã thay đổi biệt hiệu của mình trong nhóm, tuỳ tiện bịa ra một ngày sinh thuần âm và để nó kế tên mình.

Cất điện thoại vào túi, tôi xoay người đi về phía bên ngoài thị trấn cổ.