Khi Tô Tinh Dao mở miệng, sự ngạo mạn bao trùm cả chúng sinh, không ai bì nổi của Ma Tôn ngay lập tức hiện ra.
Mọi người tại hiện trường, bao gồm cả đạo diễn, đều từng nghe đồn cậu không diễn xuất được, không hát được, không làm được gì cả.
Thế là, dưới sự ảnh hưởng của những lời đồn đại đó, họ không hề ngờ tới biểu hiện của cậu lại tốt đến vậy.
Cho nên khi Tô Tinh Dao kết thúc câu thoại của mình, cả căn phòng bất ngờ trở nên yên lặng một cách quỷ dị.
Mà Tưởng Tử Hàng, người vốn sẽ phải nối tiếp sau cậu, cũng đã bị sốc đến quên mất phải nối tiếp câu thoại...
Trong đôi mắt của Tưởng Tử Hàng loé lên cả trăm ngàn điều không thể tin nổi.
Có một lúc anh ta thậm chí còn cảm thấy có phải mình nghe nhầm không.
Không phải Tô Tinh Dao là người không biết diễn sao?
Làm sao cậu ta có thể nhập vai nhanh đến vậy?
Là vì trong khoảng thời gian này cậu ta có lén tìm người luyện tập à?
Tưởng Tử Hàng còn chưa hiểu rõ lý do, đạo diễn, lúc này sự kinh ngạc trong ánh mắt vẫn chưa dịu đi, đã dẫn đầu mở lời.
"Tiểu Tô, tôi nhớ là cậu không xuất phát từ chính quy phải không?"
Tô Tinh Dao gật đầu.
"Kỹ năng diễn thoại của cậu cũng không tệ."
"Bạn cùng phòng trước kia của tôi học chuyên ngành điện ảnh và truyền hình, cậu ấy có dạy tôi một số kiến thức cơ bản."
"Khó trách." Đạo diễn hiểu ra, nhưng cũng không tiếc lời khen ngợi Tô Tinh Dao: "Có điều muốn diễn tốt cũng phải tự mình nỗ lực mới được."
Sau khi nói xong, đạo diễn liếc nhìn Tưởng Tử Hàng đang thất thần bên kia, nhắc nhở: "Được rồi, bây giờ chính thức bắt đầu, mọi người tập trung nhé."
Nghe thấy đạo diễn âm thầm nhắc nhở mình không tập trung, trái tim của Tưởng Tử Hàng bỗng chốc trở nên hoảng hốt.
Kỹ năng diễn thoại của anh ta không tốt mấy, anh ta cũng không tự tin lắm.
Trước đó anh ta còn nghĩ có thể dựa vào Tô Tinh Dao để làm nền cho mình. Trông biểu hiện của mình không đến mức quá tệ.
Nhưng kết quả ai ngờ... Tô Tinh Dao vậy mà giỏi đến thế!
Tưởng Tử Hàng ảo não vì sự chủ quan của mình, vừa xấu hổ vừa căm giận vì hành động của mình vừa rồi.
Thế là khi Tô Tinh Dao kết thúc câu thoại của cậu một cách nhanh chóng, anh ta vẫn còn đang hoang mang chưa ổn định lại tinh thần, chỉ có thể cố gắng nỗ lực để làm cho cảm xúc của bản thân mình trở nên dồi dào hơn một chút.
Kết quả của việc cố gắng quá mức chính là, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Đặc biệt là khi anh ta phải đọc câu thoại ngay sau Tô Tinh Dao.
Sự chênh lệch giữa hai người quá lớn, khiến cho kỹ năng diễn thoại của anh ta càng trở nên thê thảm hơn.
Dư Tư Tư ngồi xem kịch hay từ đầu tới đuôi, vừa dùng tay che mặt mình lại, vừa cố nhịn không nhếch khoé môi.
Những chiêu trò cố ý làm người khác xấu hổ này của Tưởng Tử Hàng, cô ấy đã thấy vô số lần.
Ngành giải trí chính là như vậy, mọi nơi đều có sự ma sát, mọi nơi đều có người âm thầm so đo nhau.
Nhưng sau khi bị người khác đả kích, mà vẫn có thể đáp trả một cách bình tĩnh, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy thấy.
Trong lúc Tô Tinh Dao đọc câu thoại, Dư Tư Tư thoáng nhìn qua cậu.
Trong lòng bỗng nảy sinh sự khâm phục đối với chàng trai trẻ này.
*
Việc đọc kịch bản kéo dài đến chín giờ tối mới kết thúc.
Trong thời gian đó, đạo diễn còn hỏi mọi người về sự nhìn nhận và quan điểm của riêng mình về nhân vật trong kịch bản.
Tưởng Tử Hàng vẫn luôn đắm chìm trong việc bị mất mặt trong lúc đọc câu thoại của mình, rõ ràng đã không tập trung, nên chỉ nói những điều rất cơ bản.
Còn Quý Linh Hạc thì phân tích tương đối nhiều.
Tô Tinh Dao tự biết mình không phải là nhân vật chính, nên không nói thêm cái gì.
Chỉ là đến lúc cuối, cậu mới đơn giản nói vài câu cách hiểu của mình về nhân vật Bạch Húc, cùng vài ý kiến sửa đổi về một số tình tiết không hợp lý.
Sau khi kịch bản đọc xong, biên kịch sắp xếp lại bản thảo ý kiến trong tay, trong đôi mắt mang theo chút ngạc nhiên và vui mừng.
"Đạo diễn Vương, tôi sẽ hoàn thiện những ý kiến này và gửi lại cho anh."
Đạo diễn Vương lắc đầu: "Không sao, cảnh này hiện tại cũng không thể quay được, không cần vội."
Hai người sau khi nói xong, cùng nhau lên xe rời đi.
Khi xe đã đi một đoạn đường, biên kịch mới nói ra điều mà mình luôn muốn nói.
"Tôi thấy Tô Tinh Dao có vẻ cũng không tệ lắm... không phải là người vô dụng như mọi người nói."
Xác thực không phải là người vô dụng, thậm chí những ý kiến sửa đổi mà cậu đề xuất đã khiến trước mắt ông ấy như sáng lên.
Đạo diễn Vương thừa nhận khi tạo ra nhân vật Bạch Húc, ông ấy đã cố gắng đơn giản hóa nó.
Nhưng Tô Tinh Dao chỉ đơn giản sửa đổi một số tình tiết, lại làm cho nhân vật này đã trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Cũng làm cho ông ấy có cái nhìn và cảm hứng mới về nhân vật này.
Đạo diễn Vương tất nhiên đồng ý với cách nói của biên kịch, nhưng vẫn thận trọng đưa ra một chút đánh giá.
"Cậu ấy có lẽ đã rất nỗ lực cho kịch bản, có điều hiện tại vẫn chưa thể nhìn rõ được, ngày mai quay chính thức thì nhìn nhìn trạng thái thử xem."
Biên kịch nghe xong hơi ngạc nhiên: "Anh không để cậu ấy diễn thử mà cho qua luôn à?"
Đạo diễn Vương duỗi lưng một cái, ngáp dài lắc đầu.
"Không có thử, do nhà đầu tư nhét vào đấy."
"Nhà đầu tư nào vậy?"
"Tổng giám đốc Tần đó."