Vạn Người Ghét Này, Tôi Không Làm!

Chương 11

Xung quanh có một vài người hiểu biết về nghệ thuật cũng theo sau lời của người phụ trách, "Tác phẩm của S tiên sinh có giá trị nhưng không có sẵn trên thị trường, bà Thẩm à, người gửi món quà này cho bà rất tận tâm."

Vì ai cũng ít nhiều quan tâm đến nghệ thuật, họ đều nghe nói về S tiên sinh, một họa sĩ trẻ tài năng mới chỉ ra mắt hai năm trước, là một người tài giỏi và bí ẩn.

Các tác phẩm của S tiên sinh rất được các nhà sưu tập tư nhân yêu thích, nhưng số lượng cho ra rất ít.

Điều bí ẩn và đáng tiếc nhất là S tiên sinh chỉ hợp tác với một phòng trưng bày, và chưa bao giờ tham gia bất kỳ sự kiện nào, vì vậy ngay cả khi các nhà sưu tập muốn mua tranh của anh, họ cũng không thể tìm thấy anh được.

Vì vậy, việc hôm nay có người mang đến một bức tranh thật sự của S tiên sinh đến gửi tặng Ôn Ninh Thù, thực sự là rất tận tâm.

Người phụ trách nghe xong cười nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, Tô tiên sinh đã chuẩn bị trước một năm cho bà Thẩm."

Khi nói đến điều này, ánh mắt của người phụ trách khẽ liếc nhìn Ôn Ninh Thù.

Về bức tranh này, anh ta không nói tiếp.

Bức tranh này vốn là một bộ tranh song sinh, S đã vẽ hai bức.

Ngoài bức tranh này, còn có một bức tranh khác, tương tự nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác, kể về tình thân mang tên ‘Ảo ảnh trong cơn mưa’.

Có điều đối phương được bàn giao, nếu không đến lấy tranh, thì hôm nay sẽ tự mình mang bức tranh "‘Thiếu nữ dưới ánh mặt trời’ đến.

Bức tranh kia sẽ được gửi đến một phòng trưng bày.

Tất nhiên, những điều này chỉ là thỏa thuận giữa hai người họ, không cần phải nói với người khác, cũng không cần phải tiết lộ danh tính của Tô tiên sinh.

Bao gồm cả người nhận quà hôm nay cũng không được.

Ôn Ninh Thù không để ý đến ánh mắt của người phi trách.

Khi nghe rằng bức tranh này là Tô Tinh Dao dành tặng riêng cho mình, tâm trạng trước đó tức giận vì con trai không hiểu chuyện rời nhà của ba ta cũng lập tức trở nên thoải mái.

Đứa con không hiểu chuyện của bà ta, lần này cuối cùng cũng đã dành chút tâm trí cho mình rồi.

Thậm chí bà ta còn cảm thấy bức tranh này như là S đã vẽ riêng cho mình.

Dù là phong cách hay nội dung, đều hoàn toàn phù hợp với sở thích của bà ta.

Ngay cả những bông hoa trên đó, cũng là loại hướng dương mà bà ta thích nhất.

Ôn Ninh Thù chuyển ánh mắt lên cô gái trong bức tranh.

Không biết có phải là ảo giác không, thậm chí bà ta còn cảm thấy bóng lưng của cô gái trong bức tranh cũng khá giống với mình khi còn trẻ.

Trong sự khen ngợi của mọi người, Ôn Ninh Thù hạnh phúc nhận lấy bức tranh này.

Và rồi, cuối cùng bà ta cũng nhớ đến con trai của mình, bà ta hỏi dì Lưu, người đã nuôi dưỡng Thẩm Hoài Hi.

"Tinh Dao đã đến chưa?"

Dì Lưu lắc đầu, "Vẫn chưa thấy."

Bà ấy cẩn thận quan sát biểu hiện của Ôn Ninh Thù, thấy đối phương dường như đang rất hạnh phúc, bà ấy mở lời, "Lần này cậu ấy thực sự đã dành tâm huyết rồi."

Sau khi nói xong, bà ấy còn nhấn mạnh lần nữa về ‘lỗi lầm’ của Tô Tinh Dao, "Lần này đi ra ngoài lâu như vậy, làm mẹ tức giận, chắc chắn là muốn về nhận lỗi với mẹ rồi."

Ôn Ninh Thù không phủ nhận suy đoán của dì Lưu.

Bà ta cũng nghĩ như vậy.

Sau khi bị Tô Tinh Dao cúp máy điện thoại, bà ta tức giận một thời gian, đã yêu cầu mọi người không liên lạc với cậu nữa, để cậu tự giải quyết tất cả.

Nhưng dù tức giận thế nào đi chăng nữa, khi con trai có thể chuẩn bị một món quà tận tâm như vậy vào ngày sinh nhật của mình, thì bao sự tức giận cũng giảm bớt đi phần nào.

Vây nên khi dì Lưu đề xuất là gọi điện cho Tô Tinh Dao, Ôn Ninh Thù cũng nhẹ nhàng lấy điện thoại, mở tin nhắn của Tô Tinh Dao trên WeChat.

"Tôi sẽ hỏi nó."

Bà ta nhấn nút tin nhắn thoại, nhẹ nhàng hỏi, "Tinh Dao, bữa tiệc tối sắp bắt đầu, con đã đến chưa?"

Ngón tay mảnh mai nhả nút, tin nhắn được gửi đi.

Sau đó, Ôn Ninh Thù nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trên màn hình.

Khi thấy tin nhắn gửi không thành công, Ôn Ninh Thù nhìn dì Lưu với một ánh mắt đầy ngờ nghệch.

"Chuyện gì vậy? Ở đây không có sóng à?"

Sau khi nói xong, bà ta chuyển sang một vị trí khác, gửi lại một lần nữa.

Khi tin nhắn lần thứ hai lại gửi không thành công, thì Ôn Ninh Thù, người mà vừa nãy còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, bỗng chốc thay đổi biểu cảm, cuối cùng bà ta đã tỉnh ngộ, tay bắt đầu run rẩy.

Tô Tinh Dao thật sự đã chặn bà ta!