Tô Cấm không chú ý đến Tô Yến, đương nhiên không biết nàng ta đã hao hết tâm tư để kết giao với một người bạn tốt của Di Hoa công chúa, mới có thể có cơ hội tham gia yên hội lần này. Càng không biêt là ba ngày sau, Tô Yến sẽ thoát khỏi vận mệnh phải gả cho kẻ bạo hành thành tính Thế tử gia Ninh Viễn Bá phủ, mà sẽ trở thành thị thϊếp của Triệu Vương.
Có điều cho dù biết nàng cũng sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc, Tô Yến trước giờ đều không phải người chịu chấp nhận số phận, nàng ta làm như vậy một chút cũng không kỳ lạ. Dù sao thì đi làm thϊếp cho người ta còn tốt hơn so với việc mấy đi tính mạng, huống chi Triệu Vương còn là nhi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, mấy năm gần đây thế lực các lúc càng lớn, có khả năng sẽ thay thế thái tử hiện giờ. Làm thϊếp cho hắn ta so với làm thϊếp của người khác là hoàn toàn khác nhau.
Còn có Triệu Vương kia chính là cháu ngoại ruột của Thế tử phủ Ninh Viễn Bá , uỷ thân cho Triệu Vương còn có thể cắt đứt tâm tư của Thế tử phủ Ninh Viễn Bá? Như thế không phải hắn ta cũng không thể nào lại đi đoạt nữ nhân của cháu ngoại nhà mình được sao.
“Phu nhân? Có chuyện gì sao?”
Thấy nàng chậm chập không buông rèm xe ngựa xuống, Việt Dung khó hiểu gọi nàng một tiếng.
“Không có gì.” Tô Cấm hoàn hồn, buông mành xuống, nhìn hắn cười, cũng không nghĩ đến Tô Yến nữa.
Vẫn là câu nói kia, chỉ cần nàng ta không tìm đường chết đánh chủ ý lên nam nhân của nàng, thì nàng ta muốn làm gì thì làm.
***
Nhưng ngày bôn ba cứ vậy qua đi, nháy mắt liền đã qua nửa tháng.
Dọc đường đi đều rất bình thường, trừ ngày đầu tiên, Tô Cẩm có chút không quen sớm chiều đều ở chung với Việt Dung, mặc dù hai người đã thành thân ba năm, nhưng nàng chưa từng cùng hắn đơn độc ở chung thời gian dài như vậy, thật sự là có chút không biết nên làm gì. Ngược lại, Việt Dung lại không cảm thấy thế, hắn rất muốn nhân cơ hội này hiểu rõ hơn về thê tử nhà mình. Đáng tiếc là vì chuyện trước đó, Tô Cẩm đã sinh ra cảnh giác với hắn, căn bản không cho hắn cơ hội. Hắn thử cùng nàng nói chuyện phiếm hoặc âm thầm trêu chọc nàng, nhưng nàng vẫn luôn là dáng vẻ đoan trang hiền huệ, nhu thuận ngoan ngoãn, một chút phản ứng khác cũng không có.
Việt Dung có chút thất vọng, dần dần cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ cầm mấy quyển tạp thư lên đọc, lấy danh nghĩ "Tu hành” để duy trì thiết lập hình tượng tiên quân của mình.
Tô Cấm thấy vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng lấy kim chỉ ra mắt đầu thêu thùa, gϊếŧ thời gian.
Cứ như thế, hai người tuy rằng mỗi ngày đều ở cùng nhau, nhưng mỗi người người đều làm chuyện của mình, không quấy rầy đến nhau, cũng coi như hài hoà.
Giữa trưa hôm nay, bọn họ đi qua một ngọn núi phong cảnh vô cùng xinh đẹp. Nghĩ đã di chuyển cả một buổi sáng, Việt Dung liền phân phó Diệp Phong dừng xe lại để nghỉ ngơi.
Diệp Phong tuân lệnh, đem xe ngựa để ở ven đường, Tê Lộ cũng vui vẻ lấy lương khô và nước ra, chuẩn bị ăn bữa trưa.
Bây giờ đã gần tháng ba, thời tiết ấm áp không ít. Ven đường hoa dại nở rỗ, cây cối cũng sinh sôi nảy nở, tiếng chim hót từ bốn phía truyền đến, thanh tuý dễ nghe.
Việt Dung thu hồi trong tay sách, tâm tình rất tốt nói với Tô Cẩm: "Nàng có muốn xuống xe đi dạo một chút không?"
Đương nhiên là muốn rồi! Ngồi xe ngựa liên tục nhiều ngày như vậy, nàng đều sắp phát điên rồi, mông của nàng cũng sắp nở hoa được rồi.
Tô Cẩm trong lòng gấp gấp chờ không nôt, ngoài mặt lại mỉm cười gật đầu, ưu nhã thong dong đứng lên.
Nàng...nói đúng hơn là thân thể Việt Dung cao lớn, chân dài này không cần người đỡ, tự mình có thể xuống xe ngựa, nhưng thân thể kia của Tô Cẩm lại không. Bởi vậy Tô Cẩm vừa xuống xe ngựa liền quay đầu vươn bàn tay thon dài ra trước Việt Dung: "Thϊếp đỡ ngài."
Việt Dung: “……”
Việt Dung có chút buồn cười lại có chút ưu thương, gật gật đầu, đem bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt lên tay của này...không, phải nói là tay của hắn mới đúng.
Nhưng mà vừa muốn đứng dậy, dưới thân độ nhiên trào tra một cỗ ấm nóng, ẩn ẩn cảm giác muốn đi tiểu, sắc mặt lập tức tái đi.
Không! Không thể nào??!!
“Thế tử?” Thấy hắn đột ngươi cứng đờ, biểu cảm cũng trở nên vô cùng ký quái, Tô Cấm có chút khó hiểu, “Có chuyện gì vậy?”
Không thể nào, ta, không là nàng mới đúng, hình như....mất khống chế.
Môi Việt Dung hơi run, cả người vừa kinh hãi vừa túng quẫ, còn có cả lo lắng nhìn nàng.
Lúc trước chỉ là nướ© ŧıểυ hơi nhiều, hiện lại thì nghiêm trọng đến mức mất không chế luôn rồi, thân thể này của thê tử hắn rốt cuộc thì có tật xấu gì vậy?
“Thế tử?” Tô Cấm không hiểu ánh mắt hắn nhìn nàng là có ý gì, chỉ thấy cả người hắn cứng nhắc, không nhúc nhích gì, không khỏi âm thầm suy đoán "Không phải là là ngồi xe ngựa lâu đó, nên bị rút gân ở mông chứ?"
Việt Dung vẫn im lặng không nói, thẳng đến khi tay của Tô Cẩm bắt đầu cảm thấy tê hơi động một chút, hắn mới hạ được quyết tâm, nói: "Nàng...lên đây một chút đi."
“?” Tô Cẩm cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo ý hắn.
Việt Dung cả người cứng nhắc buông mành xe ngựa xuống, lại nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài xe ngựa, xác định Diệp Phong và Tê Lộ đều đang bận rộn không chú ý tới bên này, mới hít một hơi thật sâu, hạ thấp thanh âm nói: "Vi phu....có một chuyện muốn hỏi nàng."
Thấy hắn có vẻ rất không bình thường, Tô Cấm trong lòng buồn bực, ngoài mặt lại chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Có chuyện gì vậy?"
"Nàng..." Loại chuyện này thật sự quá khó để mở miệng, đặc biệt hình tượng siêu phàm thoát tục như hắn lại càng khó. Nhưng không hỏi không được, đều đã đến tình trạng mất khống chế như này rồi!! Lỡ như bệnh tình lại nặng thêm thì phải làm sao bây giờ? Da mặt Việt Dung hởi đỏ lên nhìn nàng, cắn chặt răng, cuối cùng tiến lại gần bên tai nàng hỏi một câu: "Phu nhân ngày thường.... có phải là có tật xấu về phương diện đi tiểu không?"
Tô Cấm: “……??!!”
Thấy nàng ngây người một lát sau đó mặt đỏ bừng lên, trừng to đôi mắt phượng của "chính mình", Việt Dung càng cảm thấy xấu hổ, nhưng câu hỏi kia đã nói ra rồi, cũng không còn thấy khó mở miệng như vậy nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, nâng tinh thần lên nói: "Phu thê vốn là nhất thể, hiện giờ chúng ta lại như thế này... Phu nhân không cần cảm thấy ngượng ngùng, đừng lo lắng cứ nói hết cho vi phu. Tuy .... Tuy là bị tất xấu như vậy có chút không biết nói như thế nào, nhưng liên quan đến sức khoẻ, chúng ta tuyệt đối không thể mặc kệ được..."
Tô Cấm: “……”
Tô Cẩm thật sự rất muốn đánh hắn một trận,để xem rốt cuộc hắn đang nói linh tinh cái gì không biết! Ai có tật xấu chứ hả?! Thân thể nàng rẩt tốt có được không hả!!
Nhưng là một thư khuê các dịu dàng, sao có thể động thủ đánh phu quân nhà mình chứ? Nàng chỉ có thể có nắng nhịn xuống tâm trạng đang bực bội xấu hổ, làm bộ đỏ mặt liên tục xua tay nói:"Thế tử…… Thế tử đang nói gì vậy? Thϊếp không có……”
Nhìn biểu cảm của nàng vô cùng xấu hổ và bối rối, đôi mắt to rưng rưng nước mặt, giống như có thể khóc ngay lập tức. Việt Dung cảm thấy hơi có lỗi —— hắn không phải cố ý chọc nàng khóc, nhưng hắn lại càng ngạc nhiên là .... Hắn chưa từng nhìn thấy nàng khóc!!
Tuy hiện tại gương mặt nàng đang dùng là mặt của hắn, nhưng tưởng tượng nàng mất đi vẻ đoan trang ưu nhã, lộ ra dáng vẻ đáng thương khóc thút thít, trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút ngứa ngáy. Hơn nữa chuyện này cũng không thể cứ thế mặc kệ được...
Hắn dừng một chút, cầm lấy tay nàng: "Phu nhân ngoan, chúng ta không thể sợ bệnh giấu thầy được."
Tô Cấm: “……”
Kiêng kỵ tất xấu cái rắm! Sợ cái rắm! Nàng không bị bệnh có được không hả!!!!
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chủ: Lão nương không bệnh! Lão nương rất khoẻ mạnh!!!
Nam chủ: Ta biết, ta biết.
Nữ chủ: .... Người biết cái rắm.