Nhật Ký Hoán Đổi Linh Hồn Tại Vương Phủ

Chương 3

Việc bị sét đánh rồi tráo đổi thân thể gì đó, nghe qua đã thấy hoàng đường rồi, Tê Lộ cùng Diệp Phong nghe xong lại càng không thể tin được, nhưng lại không thể không tin.

Bởi vì....

"Lúc còn bé người từng bị chuột cắn... Cho nên ngươi không sợ rắn, sâu, con trùng hay mãnh thú, chỉ sở mỗi chuột."

Diệp Phong ngẩn người nhìn "Tô Cẩm" đang mang theo ánh mắt đầy hàm ý liếc nhìn về cặp mông của mình, sắc mặt đột nhiên bỏ bừng lên, vội vàng dùng bội dao đưa ra sau lưng che lại.

Thế tử phu nhân trước giờ đều dịu dàng có lễ, tuyệt đối không có khả năng dùng ánh mắt lưu manh như vậy nhìn hắn, còn chuyện hắn sợ chuột cũng chỉ có mình Thế tử nhà hắn biết....

Cho nên, chuyện hoán đổi cơ thể gì đó là thật sao?!

"Tê Lộ không biết uống rượu, tửu lượng của người rất kém, cứ mỗi khi uống rượu say là lại thích ca hát." Quan trong nhất là giọng hát của nàng ấy ngũ âm không đầy đủ, tiếng hát mà cứ như tiếng qua kêu vậy.

Nửa câu sau Tô Cẩm không nói ra, chỉ cho Tê Lộ một ánh mắt rất dịu dàngm kỳ thật lại tràn ngập ý "còn lại ngươi tự hiểu đi."

Tê Lộ: “……”

Sự thật bày ngay trước mắt, hai người không thể không tin, Diệp Phong cùng Tê Lộ nhìn nhau, sau đó có ép chính mình phải bình tĩnh lại.

"Nhưng chuyện này quá sức quỷ dị, hay là vẫn thử mời thái ý đến xem ..." Tê Lộ nhìn Tô Cấm, lại nhìn sang Việt Dung, trong lòng vừa lo lắng vừa không biết nên làm gì.

Diệp Phong cũng liên tục gật đầu.

“Không cần, Diệp thái y cũng không phát hiện được gì, gọi thêm những thái ý khác có lẽ cũng vô dụng, vẫn nên trở về núi Thân Vân hỏi sư phụ thì hơn. Chỉ là trước mắt có chút chuyện nhỏ, chúng ta không thể đi ngay được... Hay thế này đi, để ta viết một phong thư hỏi sư phụ trước, xem ông nói thế nào."

Việt Dung nói xong liền bảo Diệp Phong đi lấy giấy bút đến, viết một phong thư rồi đưa cho hắn.

Diệp Phong cầm lá thư kia ra ngoài tìm người đưa thư. Tê Lộ xác nhận hai người chỉ là hoán đổi thân thể, ngoài ra không có vần đề gì khác mới thoáng yên lòng, đi ra ngoài truyền thiện.

(truyền thiện = bữa ăn, gọi người mang đồ ăn lên)

Tô Cấm nhẹ nhàng thở một hơi, thần sắc kính cẩn đứng dậy nói: “Thế tử, để thϊếp hầu hạ ngài mặc y phục."

Hai người trước đó ở chung vẫn luôn như thế này, Việt Dung cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt của "bản thân" bày ra biểu cảm kính cẩn như vậy, lại cảm thấy có chút kì quái. Còn có...

"Vi phu muốn....đi tịnh phòng một lát."

(Tịnh phòng: Nhà vệ sinh)

Tô Cẩm đột - nhiên - không - kịp - phản - ứng: "...."

“Phu nhân yên tâm, vi phu, khụ, sẽ không nhìn lung tung đâu.”

Thấy khuôn nàng đột nhiên đỏ bừng lên, Việt Dung cũng cảm thấy xấu hổ theo, nhưng hắn vẫn phải cố căng da đầu, ho nhẹ trấn an một tiếng.

Phàm là người đều có ba cái "cấp bách", bọn họ cần phải đối mặt với chuyện này, nhưng điều cấp thiết bây giờ chính là nghẹn lâu như vậy hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi...

Mặt Tô Cấm càng đỏ hơn.

Nhưng không phải là nàng ngượng ngùng, hai người thành hôn đã hơn ba năm, con cũng đã sinh rồi, cái gì nên thấy cũng đã thấy, có gì phải sợ hắn nhìn lung tung chứ. Chủ yếu là nàng cảm thấy hổ thẹn vì cảm thấy mình đã mạo phạm khinh nhờn hắn. Trong lòng nàng, Việt Dung luôn là tiên nhân không dính bụi trần, cuộc đời chỉ cần ăn với uống, không cần làm mấy việc như "đi tịnh phòng" cả.

Vậy mà bây giờ, hắn lại phải dùng cơ thể của nàng, vào nhà xí....

Tô Cảm quả thực không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy, nhưng nàng cũng không thể bảo hắn nhịn được, nền đành cắn răng nuốt xuống cảm giác muốn sụp đổ trong lòng, gian nan nói ra một chữ "Ừm."

"...Vậy ta đi đây." Việt Dung thật sự không "nhịn" nổi nữa, không thêm lời nào nữa, bước nhanh chạy vào tịnh phòng, sau đó cở bỏ y phục, cẩn thận ngồi lên cái bô.

Cảm giác này thật là……

Hoảng sợ và xấu hổ qua đi, hắn chỉ còn dư lại cảm giác tò mò, không nhịn được cúi xuống, hai mắt đánh khinh nhìn một cái, không hiểu sao trong đầu lại xẹt qua vài hình ảnh không trong sáng nào đó, mặt hắn đỏ lên, vội vàng kéo quần đứng lên.

Từ từ……

Rõ ràng đã tiểu xong rồi, vì sao vẫn cảm thấy quần có chút dính dính ướt ướt???

Việt Dung vừa đi hai bước liền cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ngẩn người, sắc mặt biến đổi, chẳng lẽ phu nhân nhà hắn .... Có tật xấu "nướ© ŧıểυ chảy không ngừng"?!!!

*****

So với Việt Dung, quá trình đi tiểu của Tô Cẩm diễn ra thuận lợi hơn nhiều, chỉ cần giữ cái vật kia, hướng về phía cái bô, cũng không khó khăn lắm.

Chỉ là……

Cái vật đó lại không theo ý mình mà tự dựng lên.

Nhớ tới lúc vừa ngủ dậy, cái vật đó cũng cứng rắng dựng thẳng lên trời, cảm giác nghẹn đến khó chịu, Tô Cẩm đỏ mặt nói thầm: Làm nam nhân cũng không dễ dàng, lúc sinh hoạt vợ chồng luôn là người phải làm động tác mệt chết thì không nói, lại còn không có việc gì cũng bị nó làm cho nghẹn tỉnh nữa chứ.

Chẳng bằng cắt đi cho xong.

Nói mồm thế thôi, chứ nàng cũng không dám nhìn hay đυ.ng chạm nhiều vào cơ thể Việt Dung, bằng không nàng sẽ lại sinh ra cảm giác như đang khinh nhơn hắn.

"Thế tử, phu nhân, hai người uống chút cháo để lót bụng đi ạ. Diệp thái y nói hai người mới tỉnh lại, nên ăn đồ ăn thanh đạm trước."

Tê Lộ đã hầu hạ Việt Dung súc miệng rửa mặt xong. Lúc này đang đứng trước bàn ăn gắp thức ăn cho hai người.

Tô Cấm rửa tay sạch sẽ đi ra, ngồi xuống bên cạnh Việt Dung.

"Nàng..."

Vẻ mặt hắn có chút phức tạp nhìn nàng, Tô Cẩm nén lại cảm giác không được tự nhiên xuống, nhỏ giọng hỏi: “Thế tử?”

Khoé miệng Việt Dung giật giật: “…… Không có gì, mau ăn đi, phu nhân ăn nhiều một chút, như vậy mới tốt cho thân thể."

Cô nương da mặt mỏng, chuyện tư mật như vậy nhất định là ngại không dám nói ra với người khác, nên mới bỏ qua, không để ý đến... Nhưng chuyện liên quan đến sức khoẻ, sao có thể làm lơ chứ. Thôi thôi, dù sao hiện tại tạm thời đây cũng đang là cơ thể hắn, hắn tự nghĩ cách điều trị giúp nàng là được.

Tô Cấm không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, nghe hắn nói liền khó hiểu chớp mắt một cái....thân thể nàng rất khoẻ mạnh mà. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn đang quan tâm mình, liền nhìn hắn ôn nhu cười, gắp thức ăn đặt vào bát hắn: "Phu quân cũng nên ăn nhiều một chút."

Đa số thời gian nàng đều gọi hắn là Thế tử, chỉ khi nào hai người ở riêng, không khí thân mật đầm ấm, nàng mới ôn nhu gọi hắn là phu quân.

Việt Dung rất thích nhưng lúc như thế, phu nhân nhà hắn xinh đẹp như vậy, giọng nói cũng ngọt ngào, nhưng giờ....

Việt Dung nhìn khuôn mặt quá mức trắng nõn thanh tú của "bản thân", không đủ hào sảng uy vũ, chỉ cảm thấy cực kì cay mắt!

Mấy từ "Đàn bà như đàn ông" chính là để chỉ người trước mặt hắn còn gì!!

—— Thế tử gia khuôn mặt tuấn mĩ như hoạ, nội tâm lại là một nam nhân cứng rắn lỗ mãng, đang cật lực nhịn xuống cảm giác ghét bỏ phu nhân nhà mình, cười nói: "Không cần hầu hạ ta, nàng ăn đi, nhớ kỹ, hiện tại nàng là ta, còn ta mới là nàng."

Tô Cấm ngẩn ra, thu đũa lại: “Vâng.”

"Từ hành động hàng ngày đến tư thế đi đường của nam tử và nữ tử đều khác nhau, chúng ta nên chú ý một chút thì hơn." Việt Dung ôn nhu nhắc nhở nàng.... Hắn không muốn nhìn thấy "bản thân" tay dáng hoa lan, đi đường cũng phải có người đỡ cạnh.(Hình ảnh dáng tay hoa lan đây nha mn)

Tô Cẩm im lặng, nàng không ngờ hình tương thục nữ nàng xây dựng nhiều năm như vậy, lại có ngày bị hắn vô tình làm cho rạn nứt.

Hai người trong lòng đều có tâm tư riêng, nhìn nhau cười một cái rồi cúi đầu ăn cháo.

***

“Phu nhân, tiểu thiếu gia tỉnh rồi, đang ầm ĩ muốn ngài!! Hôm qua ngài và thế tử gia bị hôn mê không tỉnh, tiểu thiếu gia không thấy mẫu thân đã khóc rất lâu, người mau đi ôm ngài ấy một cái đi!"

Tô Cẩm vừa mới ăn được non nửa chén cháo, liền có nha hoà ôm một đứa trẻ đi vào.

Đứa trẻ khoảng một tuổi, phấn điêu ngọc trác, cực kỳ đáng yêu. Đây chính là nhi tử của Việt Dung và Tô Cấm, nhũ danh Phúc Sinh, đại danh là Việt Minh, là tiểu công tử của Trấn Bắc Vương phủ.

Thằng bé đúng là tiểu yêu tinh dính người. Tô Cẩm nở nụ cười, buông chén sứ trong tay, quay người định ôm lấy nhi tử đang liên tục gọi “Lương” (cái này là nói ngọng của nương = mẹ)

Nhưng mà……

“Lương! Lạnh!” Tiểu gia hoa này vẻ mặt ghét bỏ mà đẩy mặt nàng ra, liều mạng vùng vẫy cố hướng vươn tay về hướng Việt Dung, vừa làm nũng còn ư hừ một tiếng uất ức, tủi thân, giống như muốn nói: Con không cần người cái người xấu không quen biết này, con muốn mẫu thân.

Tô Cấm: “……”

Nàng chỉ mới thay đổi cơ thể thôi đã nhận không ra, đúng là cái đồ vô lương tâm!!

Trong khoảng thời gian hồi kinh ăn Tết này hắn chơi với nhóc con này nhiều ngày như thế, kết quả nhi tử béo này lại không thèm nhận hắn, Việt Dung cũng cảm thấy có chút buồn bực. Nhưng nghĩ đến mình thường xuyên không ở nhà, chuyện này quả thật khó tránh khỏi, hắn dù cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không thấy mất mát. Việt Dung duỗi tay ra về phía Tô Cẩm: "Để ta ôm hắn đi."

Tuy tính tình hắn lạnh nhạt, chỉ một lòng tu tiên, nhưng hắn vẫn rất thân cận với nhi tử, những lúc ở nhà cũng sẽ thường xuyên ôm bé. Chỉ là đại đa số thời điểm, nhãi con sợ người lạ không chịu cho hắn ôm mà thôi.

Tô Cấm thấy nhi tử giãy giụa quá, cũng không ép thằng bé, nhẹ nhàng nới lỏng tay để thằng bé nhảy tay nhắn chân ngắn trèo vào lòng Việt Dung.

Tiểu Phúc Sinh lập tức không thấy ủy khuất nữa, thân mật ôm cổ “mẫu thân”, khuôn mặt mĩm mĩm không ngừng cọ cọ và cổ hắn làm nũng, trong miệng "ê ê a a" không biết đang nói cái gì.

Việt Dung nhìn như thong dong, mà lại vụng về nâng mông nhỏ của bé lên. Thầm nghĩ mấy ngày tiếp theo hắn có thể nhân cơ hội này bồi dưỡng chút tình phụ thử với tiểu gia hoả, thế là tâm tình của người phụ thân ngày thường chỉ có thể ngay ngốc nhìn bức hoạ của nhi tử mà không được lại gần, tự nhiên tốt lên hẳn.

“Phúc Sinh, gọi cha.” Hắn cười nói với thằng bé.

Cha?

Cha?

Tiểu Phúc Sinh nghiêng cái đầu nhỏ, lại cười khanh khách hai tiếng, thơm lên mặt hắn một cái.

Việt Dung bất ngờ bị dính nước miếng đầy mặt: "...."

Không sao không sao, nhãi con nhà mình, nhẫn nhịn một chút.

Nụ cười trên mặt Việt Dung đông cứng lại, lặng lẽ lấy tay lau đi nước miếng trên mặt, đang định mở miệng nói thì thấy ngực mình đột nhiên tê rần.

Hắn theo phản xạ cúi đầu, đập vào mắt chính là hình ảnh nhi tử bé nhà mình không biết từ lúc nào đã mò tới trước ngực hắn, cắn vào chỗ nào đó rồi ra sức mυ'ŧ.

Việt Dung: “!!!”

"Oa oa oa!" Mυ'ŧ nửa ngày không mυ'ŧ ra được cái gì, Tiểu Phúc Sinh giận dỗi gào to, bé đói!!