Lần đầu tiên tắm rửa sau khi hoán đổi, Việt Dung tắm rửa cực kỳ gian nan. Để tránh cho chính mình .... phải nói là Tô Cẩm bị mất máu quá nhiều mà chết, hắn cầm lấy ngọc lộ cao kia thoa thoa vài cái liền vội vàng đứng dậy.
Tô Cẩm không hề biết hắn đã phải trải qua chuyện gì, thấy trên người "bản thân mình" đã tràn ngập hương thơm của ngọc lộ cao, nàng rất là vừa lòng —— những đồ dùng để bảo dương làn ra này khi bôi lên người thường có cảm giác nhão nhão dính dính, cực kì không thoải mái. Nhưng vì bảo vệ hình tương quý phu nhân ưu nhã tinh xảo của mình, đương nhiên cùng vì yêu cái đẹp nên mỗi lần tắm rửa xong, nàng không thể không chịu được mà cẩn thận thoả một hồi.
Hiện giờ, nàng biến thành Việt Dung, Việt Dung biến thành nàng, không cần chính mình động thủ cũng có thể trở nên xinh đẹp, quả thật quá hoàn mỹ!
—— Trong lúc nàng đang phát hiện lợi ích của việc hoán đổi thân thể, Việt Dung lại chỉ muốn nhanh chóng đổi lại, đặc biệt là nghĩ đến cảnh tượng tắm rửa vừa rồi, lòng hắn càng cồn cào khó chịu.
Còn gì buồn bực hơn khi nhìn thấy được, sờ được, nhưng lại không ăn được???
Tô Cấm không biết nam nhân nhà mình bên ngoài nhìn có vẻ hờ hững lạnh nhạt, bên trong lại đang xuân tâm nhộn nhạo đến sắp không kìm được, hầu hạ hắn nằm lên giường xong, nàng cũng đi tắm rửa.
Bọn nha hoàn đã đổi nước, nàng không quen thuộc cơ thể cao lớn của Việt Dung, co người ngồi trong thau tắm, nghiêm túc tắm rửa.
Bởi vì vẫn có cảm giác kính sợ đối với Việt Dung, toàn bộ quá trình tắm rửa nàng không hề có tà niệm, chỉ nhìn đường cong, cơ bụng rõ ràng của nam nhân, nàng không nhịn được sờ một chút —— không nghĩ tới dáng người nhìn có thể văn nhã gầy yếu này của hắn lại có cơ bụng, hơn nữa còn rắn chắc hơn so với cảm nhận của nàng khi hai người cùng phòng.
Có điều động tâm thì động tâm, nhưng Tô Cẩm cũng không dám nhìn nhiều, chỉ nhịn không được sờ sờ vài cái, sau đó liền rời tầm mắt xuống, vừa ngượng ngùng vừa ghét bỏ mà nắm chặt miếng vải bông trong tay để kỳ cọ.
Chỉ còn lại cái vật xấu hoắc này là chưa được rửa.....
Tuy rằng mỗi lần đi tiểu xong nàng đều sẽ lau rửa cẩn thận sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là vật quan trọng, nàng vẫn phải nghiêm túc rửa sạch cho nó. Tô Cấm ho nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu xoa.
Biết đồ vật kia yếu ớt, nàng có gắng thật nhẹ tay, không nhờ xoa một lúc, đột nhiên nó lại...ngẩng lên.
Tô Cấm: “……??!!”
Cảm giác quỷ dị làm nàng suýt chút nữa thì ném chiếc khắn dùng để tắm trong tay đi, nhưng mà rửa cũng rửa được một nửa rồi, không thể bỏ dở giữa chừng được. Tô Cẩm chỉ có thể đỏ mặt cắn chặt răng, lần nữa cầm chặt miếng vải hùng hổ mà xoa.
Lại không nhờ chỉ không chú ý dùng sức hơi lớn một chút, Tô Cấm trắng mặt, không hề phòng bị kêu thảm thiết một tiếng.
May mà nàng đã đuổi hết nhóm nha hoàn hầu hạ ra ngoài, Tô Cấm khom người, cắn răng, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần từ cảm giác đau đớn vừa rồi.
Đây chính là cảm giác “đau trứng” trong truyền thuyết sao??
Thế này cũng quá đáng sợ rồi!!
Nàng vừa hút một ngụm khí vừa kéo căng đối mắt đã đã chảy nước mắt của mình lên nhìn, thấy nới đó mặc dù không chảy máu, nhưng bộ dáng ngóc dậy đầy sức sống vừa nãy đã kéo xuống, trong lòng không khỏi cả kinh —— không phải là bị nàng làm hỏng rồi chứ?
May mắn sau một lúc sau khi cơn đau dần dần tan đi, Tô Cấm xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại không dám sờ soạng nhiều thân thể nam nhân nhà mình, nhanh chóng đứng lên, vội vàng mặc y phục vào.
“Phu…… Thế tử, phu nhân để nô ty tới hỏi ngài đã tắm xong chưa?" Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Tê Lộ.
"Xong rồi." Tô Cấm lên tiếng, chịu đựng hạ thân vẫn còn ẩn ẩn đau, kẹp chặt hai chân đi ra ngoài. “Làm sao vậy?”
Tê Lộ thấy nàng đi ra khó hiểu nói: “Chân ngài làm sao vậy?”
“…… Không có việc gì, ngươi nói trước đi, Thế...Phu nhân tìm ta có chuyện gì sao?"
Tê Lộ ngó trái ngó phải, nhỏ giọng nói: “Thư hồi âm của Tứ Phương Đạo trưởng tới rồi!!"
Tô Cấm sửng sốt: “Tới khi nào?"
"Vừa mới được đưa tới." Tê Lộ vẻ mặt hưng phấn, đè thấp giọng xuống, nói: "Thế tử đang ở trong phòng đọc thư!! Ngài cũng mau đi xem một chút đi, Tứ Phương Đạo trưởng lợi hại như vậy, có khi có thể ngay lập tức giúp ngàu và Thế tử trở lại bình thường!!"
Tuy rằng biến thành nam nhân có không ít chỗ tốt, nhưng bất tiện cũng có rất nhiều, ví dụ như lần tắm rửa vừa rồi...trong lòng Tô Cấm vẫn còn sợ hãi, nhìn nàng ấy một cái, quyết đoán nói: “Đi!”
***
“Thế tử” vừa vào cửa liền thấy Việt Dung đang cầm xấp thư ngồi ở mép giương, Tô Cấm nghĩ tới chuyện mình suýt nữa phế đi tiểu huynh đệ của hắn, trong lòng chột dạ, nhưng trên mặt làm ra vẻ thong dong: "Ngài chưa nghi ngơi sao."
"Phu nhân quay lại rồi à." Việt Dung quay đầu lại, chỉ phong thư trong tay, “Vốn dĩ định ngủ rồi, không nghĩ tới đột nhiên thu được hồi âm của sư phụ.”
Tô Cẩm ưu nhã bước nhanh tới: "Sư phụ ngài nói thế nào?"
"Sư phụ nói chuyện này có chút kỳ lạ, phải đợi sau khi tận mắt nhìn thấy chúng ta rồi mới có thể điều tra nguyên do trong đó."
Vốn tưởng rằng có tin tức tốt, kết quả lại chỉ là cao hứng hụt, Việt Dung trong lòng càng buồn bực, lại không thể biểu hiện ra ngoài, mà chỉ có thể lạnh nhạt bình tĩnh nói, “Chờ tham gia lễ cập kê của lục muội xong, chúng ta liền nhanh chóng xuất phát.”
Tô Cấm nghe thế, cũng có chút thất vọng, chỉ thế gật gật đầu đồng ý, nói: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi trước đi, cũng không còn sớm."
"Được."
Hai phu thê bọn họ liền thổi tắt nến, nằm xuống, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng mà ngủ thϊếp đi.
Còn chuyện phu thê nói lời tâm sự gì đó thì không tồn tại, dù sao ngoài mặt hai bọn họ đều là người "Đoan trang lễ nghĩa", đương nhiên phải tuân thủ quy củ, ăn không nói, ngủ không nói.
Cứ như thế cho tới buổi sáng ngày hôm sau.
“Thế tử, phu nhân, không tốt rồi! Vương gia đột nhiên ngã bệnh!”
Mới vừa rời giường đang chuẩn bị ăn bữa sáng, liền có nha hoàn vội vàng chạy đến viện của bọn họ. Tô Cấm sửng sốt, trong lòng có chút chột dạ, cái này .... là bệnh thật hay bệnh giả??
Việt Dung có chút ngoài ý muốn, thân thể phụ vương hắn cường tráng, khoẻ như trâu, làm sao lại đột nhiên ngã bệnh? Lại nghe nha hoàn nói ông sốt cao, nam nhân híp mắt lại, buông đũa, cười dịu dàng với Tô Cấm: “Thế tử, chúng ta cùng đi thăm phụ vương đi.”
Trưởng bối bị bệnh, làm vãn bối đương nhiên phải đến thăm, hơn nữa Tô Cấm cũng muốn biết Trấn Bắc Vương sử dụng khổ nhục kế như thế nào, gật đầu, nhanh nhẹn đồng ý đứng lên.
Hai người nắm tay nhau đi tới tiền viện —— ngày thường Trấn Bắc Vương đều ngủ ở Ngọc Kinh Viện, nhưng trước mắt vì chọc giận thê tử nhà mình nên không có chỗ ngủ, ông đành phải nghỉ ngơi trong thư phòng của mình ở tiền viện.
Lúc bọn họ đến, nghe nha hoàn nói Trấn Bắc Vương đang uống thuốc, nhưng vừa bước chân vào cửa liền thấy lão cha đang trộm đổ chén thuốc vào bồn hoa cạnh giường.
Việt Dung và Tô Cấm: “……”
“Ai!” Trấn Bắc Vương nghe thấy động tĩnh, đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy là hai người bọn họ, tức khắc nhẹ nhàng thở ra. "Là các con à..."
Lúc này ông cũng mặc kệ việc phải duy trì hình thương trước mặt con dâu, vội đem chút nước thuốc còn lại trong chén đổ lên vạt áo của mình, sau đó nằm lại lên giường, cẩn thận đắp lại chăn, làm ra bộ dạng "bổn vương uống rất thuốc rồi nhưng vẫn còn rất yếu."
Tô Cấm: “……”
Việt Dung: “……”
“Khụ, sao hai con lại tới đây?" Làm xong một loạt động tác, Trấn Bắc Vương mới nhớ tới chuyện phải duy trì hình tượng uy nghiêm trước mặt “con dâu”, vội văng khuôn mặt đầy vẻ bệnh tật, ra vẻ cao thâm. "Bổn vương làm đều có lý do riêng của mình, chuyện vừa rồi, các ngươi cứ coi như không nhìn thấy gì đi, hiểu không?”
Khóe miệng Tô Cấm co rút, không có cách nào nhìn thẳng cha chồng của mình nữa. Việt Dung cũng là nhịn rồi lại nhịn mới có thể không trợn trắng mắt nhìn ông, ra vẻ cung kính, mỉm cười nhìn ông một cái, nhu nhuận đáp lại: "Dạ."
Trấn Bắc Vương cho rằng mình đã bảo vệ hình tượng uy nghiêm thành công, vừa lòng gật đầu định nói gì đó, lại không nhịn được kho khan một tiếng.
“Phụ vương không sao chứ?” Tô Cấm khựng lại, mặt lộ vẻ lo lắng hỏi.
“Không…… Khụ khụ!” Trấn Bắc Vương nói chuyện, lại ho khan hai tiếng, nhưng ông lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn đang mừng thầm trong lòng.
Bệnh đi!
Bệnh càng nặng càng tốt! Bởi vì thân thể quá khỏe mạnh, Trấn Bắc Vương phải tắm nước lạnh ba ngày, mở cửa sổ ngủ suốt ba đem mới có thể làm mình ngã bệnh. Lúc này đôi mắt toả sáng, nhanh chóng kéo chiếc chăn trên người xuống.
Tô Cấm: “……”
Nàng rất muốn nói làm ra vẻ chút thôi là được rồi, lỡ như lăn lộn đến mức bị bệnh nặng thì làm sao bây giờ? Nhưng Việt Dung còn ở bên cạnh, nàng khó lòng mà dám ra được, chỉ có thể ôn hoà nói: "Phụ vương phải bảo trọng thân thể, bằng không nếu thật sự ngã bệnh thì ai sẽ chiếu cố mẫu phi đây?"
Trấn Bắc Vương lại nghe không hiểu được ý của nàng, hoặc có thể nghe hiểu nhưng không thèm đẻ ý, xua xua tay, nói: "Được rồi, ta không có việc gì, chỉ là chút phong hàn nho nhỏ thôi, ngủ một giấc là tốt rồi. Hai con quay về đi."
Thấy ông vừa nói đôi mắt lại vừa liên tục liếc nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt lại tràn ngập chờ mong, Việt Dung sao còn không rõ chứ. Nhìn lão cha trước giờ đều thẳng như ruột ngựa trước mặt mẫu phi, khóe miệng hắnco rút, đồng thời cũng có chút kinh ngạc.
Thế nhưng giờ lại biết sử dụng khổ nhục kế, đây rốt cuộc là nghĩ thông suốt rồi à??
Vừa định nói gì thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
"Thân thể Vương gia trước nay đều khoẻ mạnh, đang yên đang lành sao lại đột nhiên ngã bệnh vậy?" Là giọng nói của Lâm ma ma, vẻ mặt bà lo lắng tiến vào hỏi.
Bên cạnh bà còn có một tiếng bước chân khác, không nhẹ không nặng, vừa nghe chính là bước chân của nữ tử.
“Có phải A Dao tới không?? Mau mau! Hai người các người nhanh tránh ra!! Đừng cản đường nàng!!" Thê tử vừa xuất hiện liền không còn hình tượng gì nữa. Trấn Bắc Vương đẩy đôi phu thê chướng mắt trước giường ra, vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn vè phía cửa.
Tô Cấm, đột nhiên không kịp chuẩn bị, lảo đảo một chút, “……”
Việt Dung theo bản năng mà đỡ nàng, lại do chênh lệch dáng người mà suýt té ngã “……”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chủ: Không lẽ ta không phải con ruột của ông ấy sao?
Tác giả : Có phải con ruột của cha ngươi hay không không quan trọng, con trai là con ruột của ngươi là được rồi.