Thầm Lặng

Chương 42: Hiếm Khi Tức Giận

Tô Viên chưa bao giờ thấy Mục Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, trong đôi mắt lạnh lùng của anh hình như có một tia phẫn nộ.

Phẫn nộ?

Anh đang tức giận?

Tô Viên sửng sốt, tự hỏi có phải mình bị hoa mắt hay không, "Anh.. sao anh lại ở đây?"

"Sao, anh không thể ở đây sao?" Khóe môi anh đột nhiên cong lên, anh tức giận cười.

Cô luôn muốn nhìn thấy nụ cười của anh, nhưng bây giờ, nụ cười của anh lại khiến người cô run lên, thậm chí tay chân cô có cảm giác lạnh toát.

"Không phải."

"Cô Tô, đây là.." Lý Phong nhìn Mục Ngạn, trực giác cho anh ta biết người đàn ông trước mặt không phải người bình thường, riêng quần áo anh ấy đang mặc cũng đáng giá không ít.

Chỉ là anh ta thoáng nhìn qua thì cảm thấy rằng người đàn ông này cùng Tô Viên giống như người của hai thế giới. Cho nên anh ta không thể đoán ra được họ có quan hệ gì.

"Anh ấy.. anh ấy là bạn của tôi." Tô Viên sau khi cân nhắc một chút mới nói, dù sao cô cũng không để người xung quanh biết quan hệ của mình với Mục Ngạn. Chẳng qua đối với Mục Ngạn mà nói, mối quan hệ giữa họ chỉ là sự thử nghiệm để xem anh ấy có yêu cô không.

Nhưng sau khi nghe câu trả lời của cô, sắc mặt Mục Ngạn trở nên lạnh lùng hơn, ngay cả Lý Phong ngồi đối diện cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

"Xin chào, tôi là Lý Phong, rất vui được gặp anh. Không biết phải xưng hô với anh như thế nào?"

Anh ta có kinh nghiệm trên thương trường nhiều năm, tự nhiên có thể nhìn ra đối phương là người như thế nào, nếu có thể nhân cơ hội cùng người đàn ông này tạo dựng mối quan hệ, có thể giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của anh ta.

Mục Ngạn không giơ tay bắt tay với đối phương, mà vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Viên.

Tô Viên là người rất dễ bị căng thẳng, mà một khi cô căng thẳng thì sẽ có xu hướng nói những điều không đúng, ví dụ như lúc này đây cô lại quay sang hỏi anh: ".. Anh ăn chưa? Hay là cùng nhau ăn nhé?"

Sau đó, cô thấy khuôn mặt của anh tối sầm lại.

"Tô Viên, em giỏi lắm!" Mục Ngạn nói xong liền xoay người đi về phía cửa nhà hàng.

Tô Viên sửng sốt, sau đó nhanh chóng nói với Lý Phong: "Xin lỗi, tôi đi trước đây!" Nói xong, cô vội vàng đuổi theo Mục Ngạn ra khỏi nhà hàng.

"Mục Ngạn, anh chờ đã!" Tô Viên ở phía sau hô to, người đàn ông đi phía trước tựa hồ không nghe thấy. Bước chân nhanh chóng đi đến chiếc xe chuẩn bị rời khỏi.

Nhìn thấy chiếc xe đang từ từ ra khỏi bãi đậu xe, cô không chút nghĩ ngợi lao tới, đứng chắn trước xe của anh.

Tiếng xe phanh gấp vang lên.

Chiếc xe dừng lại cách cô chỉ vài centimet, anh đang ngồi ở ghế lái nhìn thẳng vào cô với vẻ mặt kinh ngạc. Rõ ràng là sợ hãi, nhưng tại sao lại không chút do dự chắn trước xe anh.

Cô ấy có biết rằng nếu vừa rồi anh lái xe nhanh hơn thì bây giờ cô ấy đã không đứng như thế này.

Tô Viên cố gắng trấn tĩnh đôi chân đang run rẫy của mình, hít một hơi sau đó đi đến cửa xe, nhẹ nhàng gõ lên kính xe anh, hy vọng anh có thể nói với cô vài câu.

Nhưng anh một chút cũng không phản ứng, mặc dù anh không cho xe chạy, nhưng cũng không có ấn hạ cửa kính để nghe cô nói.

Tô Viên khẽ cắn môi và nhìn vào khuôn mặt của anh. Lúc này, anh thậm chí không quay đầu lại nhìn cô, giống như coi cô như một người hoàn toàn xa lạ.

Trong lòng cô có chút đau xót, nói: "Vậy anh đừng cho xe chạy nữa, để em lên xe có được không?" Cô nói, tự hỏi liệu anh có thể nghe thấy cô đang nói gì không.

Mục Ngạn vẫn không trả lời.

Tô Viên nhanh chóng đi vòng qua đầu xe, đi đến cửa bên kia và mở nó ra.

Phù.. cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất.. anh không có ngăn cản cô lên xe, nếu không, anh đã khóa cửa xe rồi.

Ngồi ở ghế phụ, Tô Viên nhìn anh, thận trọng nói: "Em.. Em làm anh giận sao?"

Sắc mặt anh khẽ thay đổi, cuối cùng ánh mắt cũng nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh lùng đó lại một lần nữa bao trùm cả người cô.

Cô vô thức nuốt nước bọt, đầu óc lại trở nên trống rỗng.

Thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói của anh, "Em không sợ chết sao?" Thanh âm lạnh lùng như đâm thẳng vào thần kinh của cô.

Thân thể cô run lên, "Cái gì?"

"Vừa rồi chặn xe anh như vậy, em không sợ chết sao?" Đôi môi mỏng của anh gần như mím thành một đường thẳng.

"Em sợ, nhưng.. em không thể để anh rời đi như vậy."

"Tại sao?"

"Em.." Cô mở miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Rõ ràng là cô ngăn anh lại vì muốn nói chuyện với anh, nhưng bây giờ..

"Thắt dây an toàn." Mục Ngạn lạnh lùng nói.

"..."

Tô Viên sửng sốt, sau đó vội vàng thắt dây an toàn.

Ngay sau đó, anh lại khởi động xe, chiếc xe lao ra khỏi bãi đậu xe.

Tốc độ của anh cực nhanh, Tô Viên nhìn cảnh vật hai bên đường không ngừng lùi xa, cô gần như run rẩy. Mãi cho đến khi Mục Ngạn lái xe đến một nơi hẻo lánh, anh mới dừng lại.

Lúc này Tô Viên mới thở ra một hơi dài.

Mục Ngạn tháo dây an toàn bước xuống xe, Tô Viên thấy vậy cũng vội vàng tháo dây an toàn, nhưng khi chân chạm đất, cô mới phát hiện chân mình vẫn còn đang run rẩy.

Lảo đảo, cô vô thức ngã về phía trước.

"..."

Cô không khỏi kêu lên một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng rồi, một cánh tay siết chặt lấy cánh tay cô, cứu cô thoát khỏi số phận ngã sấp mặt. Cho dù không mở mắt ra, cô cũng biết người đang kéo cô lại là ai.

Trời đã tối, xung quanh gần như im lặng, Tô Viên ngẩng đầu nhìn Mục Ngạn, lúc này khuôn mặt của anh, hàng mi dài khẽ rủ xuống, khiến cô lúc này không thể nhìn rõ mắt anh.

"Bây giờ em đã tìm ra câu trả lời chưa? Em có thể trả lời tại sao em không thể để anh bỏ đi như thế?" Giọng nói của anh vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, thật trong trẻo, và thật.. lạnh lùng.

"Em.." Tô Viên cắn môi, cô hoàn toàn không nghĩ tới đáp án, "Em không biết anh có đang tức giận hay không, cũng có lẽ là do em hiểu lầm chăng, anh vốn dĩ không có tức giận, nhưng mà em luôn cảm thấy nếu em không đuổi theo, thì có lẽ khoảng cách giữa em và anh sẽ càng ngày càng xa."

"Em cảm thấy khoảng cách giữa anh và em gần sao?" Anh hỏi ngược lại.

Cô càng cắn chặt môi dưới, có chút xấu hổ cùng chua xót, cô cúi đầu nói: "Có lẽ.. không."

Trong khoảng khắc đó, mọi thứ dường như tên lặng.

"Vừa rồi, cùng với người đàn ông đó như thế nào? Cùng nhau ăn tối? Hẹn hò?" Thật lâu sau, giọng nói của anh mới lại vang lên.

".. Đi xem mắt." Cô thành thật trả lời.

Anh cảm thấy l*иg ngực mình như bị đè ép bởi câu trả lời của cô. Cô ấy đã năm ngày không đến gặp anh, chẳng lẽ là đang hẹn hò với những người đàn ông khác sao?

Nếu như hôm nay anh không nhìn thấy, nói không chừng đợi đến khi cô cùng người đàn ông kia kết hôn, rồi mới nói cho anh biết sao?

Tại sao hiện tại anh lại có cảm giác bị phản bội mãnh liệt đến nỗi khiến anh kinh ngạc, gần như dùng hết sức bình tĩnh để kiềm chế cơn tức giận đang không ngừng lan tràn trong cơ thể.

"Xem ra em thật sự quên mất chúng ta đang hẹn hò." Anh hừ lạnh một tiếng.

"Em không có quên, em.. em không nghĩ rằng đó là một buổi xem mắt. Mẹ em nói với em rằng đã rút thăm và trúng phiếu ăn miễn phí tại nhà hàng đó. Nhưng khi em đến, em mới phát hiện ra rằng họ không có ở đấy, hóa ra là bọn họ sắp xếp buổi xem mắt cho em." Giọng cô có chút căng thẳng.

Không hiểu sao, lửa giận trong anh đã giảm đi từng chút, "Cho nên, em không phải muốn đi xem mắt sao?"

Cô gật đầu.

"Vậy sau khi em biết được sự thật tại sao không rời đi?" Anh tiếp tục hỏi.

"Bởi vì.. mẹ em bảo em chỉ cần ngồi nửa tiếng là được." Cô nói.

Anh híp mắt, chậm rãi cúi xuống, kiên định nhìn cô: "Vậy nếu mẹ em bảo em ngồi một giờ, hai giờ, thậm chí là hẹn hò với người đàn ông kia, em cũng sẽ làm như vậy sao?"