Thầm Lặng

Chương 24: Nỗi Đau Trong Cơn Mưa

Tuy nhiên, Mục Ngạn vẫn ngồi im trên ghế, bất động, như thể anh không nghe thấy giọng nói của cô.

Cô muốn kéo anh lên, nhưng với sức lực của mình, cô căn bản không kéo được anh lên.

"Mục Ngạn, anh có nghe thấy em nói gì không? Hiện tại quan trọng nhất phải nhanh chóng xử lý vết thương. Cứ tiếp tục chảy máu như vậy tính mạng anh sẽ nguy hiểm mất." Cô lo lắng nói, dưới ánh đèn, cô có thể nhìn thấy gương mặt và đôi môi của anh tái nhợt đến mức đáng sợ.

"Mục Ngạn!" Cô bất giác cao giọng.

Anh cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, rút tay phải ra khỏi tay cô, "Cho dù có chết chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, không phải sao? Huống chi, vết thương nhỏ này cũng không chết người đâu."

Cô chỉ cảm thấy hô hấp trở nên ngột ngạt, toàn thân như bị đóng băng. Sao anh có thể nói từ "Chết" một cách nhẹ nhàng như thế?

Đột nhiên, cô có cảm giác, anh chưa bao giờ quan tâm đến cái chết, thậm chí vào giờ phút này, anh còn mong chờ cái chết!

"Vậy anh muốn như thế nào mới đồng ý đến bệnh viện?" Một lúc lâu sau, cô mới hít một hơi hỏi.

Anh không trả lời, như thể coi cô như không khí.

Cô cắn cắn môi, đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên, trời bắt đầu mưa. Cô đã xem dự báo thời tiết, tối nay sẽ có mưa rào!

"Trời mưa rồi, cho dù anh không muốn đi bệnh viện, nhưng ít nhất cũng tìm một chỗ để trú mưa chứ." Cô nói.

Nhưng anh không đáp lại.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng mấy chốc hai người đã bị nước mưa làm cho ướt sũng.

Cô lo lắng nhìn anh, lúc này, cô có gọi anh cũng không được, muốn kéo anh đi cũng không xong. Nhưng chỉ nhìn khuôn mặt không chút máu của anh, cô biết rõ anh nhất định mất nhiều máu, vốn dĩ lúc này anh rất yếu, nếu lại tiếp xúc với mưa, vết thương không những dễ dàng bị nhiễm trùng, mà anh có thể bị cảm.

Phải làm sao đây.

Cô đang vắt óc suy nghĩ, lại thấy hàng mi anh khẽ run trong mưa, đôi mắt đen láy kia nhìn về phía cô: "Sao cô lại đứng ở đây?" Giọng nói lạnh lùng giống như nước mưa thấm vào trái tim.

"Bởi vì.. anh vẫn còn đứng ở đây." Cô không thể để anh ở đây một mình dưới mưa.

Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, "Vậy bây giờ cô đi đi, tôi và cô không có bất cứ liên quan gì cả."

Vì vậy, anh không muốn một người không liên quan gì đến mình cùng anh đứng dưới mưa.

Không biết qua bao lâu, cô bắt đầu di chuyển, cô chạy khỏi anh.

Tiếng bước chân dần dần biết mất trong mưa..

Quả nhiên, cô ấy vẫn rời đi.. Dường như chỉ còn lại mình anh trên thế giới này.

Trên đời này sẽ không có ai yêu anh. Cha mẹ anh, người anh yêu, nhưng người họ yêu không phải anh! Hoàn toàn không phải anh..

Đột nhiên, tiếng bước chân đang cách anh càng lúc càng gần.

Tiếng bước chân dừng lại sau lưng anh, và đột nhiên, mưa ngừng rơi trên người anh.

Hàng mi dính nước mưa khẽ run lên, anh ngước mắt lên, một chiếc dù đang che trên đỉnh đầu của anh. Cho dù không cần quay đầu nhìn lại, anh cũng biết lúc này người đứng phía sau che dù cho anh là ai.

Anh nghĩ rằng cô đã rời đi, nhưng cô đã quay lại với một chiếc dù.

Anh từ từ quay người lại, nhìn cô cả người ướt sũng như thế này, cô đang cầm cán dù trong tay cả người anh được chiếc dù che chắn, còn cô thì để mặc cho nước mưa xối xả vào người.

"Có cần thiết không?" Giọng anh thất thường.

Trong cơn mưa như thế này, không ngờ cô lại cầm dù che cho một người như anh.

"..."

Cô sửng sốt một chút, cô hiển nhiên không ngờ anh lại đột nhiên lên tiếng, "Nếu như anh không muốn đi bệnh viện thì ít nhất anh củng không nên dầm mưa để bị bệnh."

"Không cần phải làm những chuyện dư thừa như vậy. Có bị ướt mưa hay không cũng không quan trọng với tôi" Như để kiểm chứng lời mình nói, anh bước ra khỏi chiếc dù.

Cô vội vàng tiến lên vài bước, lại giơ tay lên cao che dù cho anh.

Anh lạnh lùng nhìn cô, "Tôi đã nói với cô rồi, không cần phải làm những chuyện dư thừa như vậy!" Bây giờ anh một chút cũng không muốn gặp cô, càng không muốn gặp bất kỳ ai.

Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không biết là bởi vì nước mưa hay là bởi vì giọng nói của anh, "Đối với em, nó không dư thừa."

Khóe môi anh hiện lên một nụ cười giễu cợt, nhưng lại khiến vẻ mặt anh càng lãnh đạm hơn, "Không dư thừa? Vậy thì đó là gì?"

"Tay của anh bị thương là do em.. vì bài hát đó mà anh mới bị thương, em không thể để anh một mình ở đây, ít nhất vết thương ở tay anh cần phải được xử lý." Cô lấy hết can đảm để nói ra.

Nó giống như nhắc nhở anh về lỗi lầm của cô.

"Là bởi vì áy náy? Hay là bởi vì sợ hãi, cô muốn bù đắp cái gì?"

Đó là do lo lắng, lo lắng không biết anh sẽ xảy ra chuyện gì. Bài hát của cô đã vô tình rắc muối lên vết thương của anh.

"Chuyện ca khúc, em thật xin lỗi." Cô giơ cánh tay không cầm dù lên, dùng sức lau nước mưa trên mặt, cuối cùng mở to mắt nhìn anh, "Dù thế nào đi chăng nữa sau này anh có định trả thù em hay không, cho dù em không có chỗ đứng trong ngành, nhưng ít nhất hiện tại anh nên đi xem vết thương của mình trước đi, hà tất gì anh phải dày vò bản thân mình như thế?"

"Cô là đang muốn nói cho tôi biết, cô không sợ tôi trả thù đúng không? Hay là cô cho rằng chỉ cần Xán Xán nói giúp vài câu thì tôi sẽ bỏ qua cho cô?" Anh cười lạnh hỏi, duỗi bàn tay bị thương ra siết cổ cô.

Những ngón tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ cô, giờ phút này vết máu trên tay anh đã bị nước mưa rửa sạch, nhưng khi lòng bàn tay bị thương của anh áp vào cổ cô, chóp mũi cô tựa hồ ngửi thấy một mùi máu tanh. Là vết thương của anh một lần nữa lại chảy máu sao?

"Em.. sợ." Giọng cô không lớn, gần như bị tiếng mưa át đi, nhưng anh vẫn nghe rõ.

"Vậy thì lập tức cút đi, đừng để tôi gặp lại cô!"

Anh nói xong liền thu tay về.

Nhưng ngay sau đó, tay cô nhanh chóng nắm lấy tay anh, "Em.. em sợ anh trả thù, bởi vì em biết mình có lỗi, em cũng không cần phải phản kháng, cho dù em có phản kháng cũng chưa chắc được, như anh đã nói nếu như em nhờ Xán Xán giúp thì không có ích gì, vậy em cũng không cần tìm Xán Xán. Nhưng.. sự việc lần này là do em gây ra nên.. người chịu trách nhiệm phải là em."