Thầm Lặng

Chương 4: Lời Hứa Của Quân Dung Kỳ

Yêu sao? "Hiện tại chỉ là thích thôi, nhưng mà, tương lai tôi sẽ đợi Tiếu Tiếu trưởng thành, tôi nhất định sẽ yêu em ấy."

Sắc mặt của Kiến Ngự ngày càng khó coi, đối phương dùng lời hứa hẹn của tương lai dành cho con gái của mình.

"Tôi không có dự định sẽ gả Tiếu Tiếu cho nhà họ Quân, nếu như cậu còn đem mục đích này để tiếp cận con bé, thì sau này cậu đừng mơ rằng sẽ được đến gần con bé."

"Tôi làm không được."

Gương mặt Kiến Ngự càng trở nên lạnh lùng hơn, thông thường khi người khác nhìn thấy khí thế này của anh cũng sẽ tám chín phần sợ hãi, nhưng mà đối với Dung Kỳ chẳng hề hấn gì cả.

Cậu thiếu gia nhà họ Quân này, chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng lại cho người khác cảm giác sợ hãi, giống như mãnh thú trong rừng sâu, một khi trưởng thành thì sẽ trở thành vua muôn loài.

Không hổ danh là con của nhà họ Quân.

"Tôi là cha của Tiếu Tiếu, ít nhất hiện tại, tôi có thể làm cho cậu không gặp được Tiếu Tiếu."

Dung Kỳ biết, với câu nói này của Kiến Ngự, thì đối phương sẽ không e dè với gia thế nhà họ Quân, và hắn ta có thể nói được làm được.

Không được gặp Tiếu Tiếu sao? Nếu như hắn ta đem Tiếu Tiếu giấu ở một nơi nào đó mà bản thân không tìm được vậy thì phải làm sao đây.

"Tôi có thể bảo đảm rằng, trước khi Tiếu Tiếu trưởng thành, tôi tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì với em ấy, đợi sau khi em ấy trưởng thành, em ấy có quyền lựa chọn yêu hoặc không yêu tôi, nếu như lúc đó em ấy không yêu tôi, tôi sẽ từ bỏ, tuyệt đối không đυ.ng tới em ấy."

Đây là lời hứa của Dung Kỳ, nếu như thật sự có một ngày như thế, khi cậu ta rời khỏi Tiếu Tiếu cũng có thể là lúc cậu ta chấm dứt cuộc đời này. Cũng giống như những tiền bối nhà họ Quân, bởi vì không thể lấy được người họ yêu đều kết thúc cuộc sống.

Thời gian máy bay sắp cất cánh đã đến, Tư Kiến Ngự không nói gì thêm với Dung Kỳ, còn Quan Xán Xán thì vẫy chào tạm biệt cậu ta.

Bất luận như thế nào, theo lý mà nói, Dung Kỳ đã từng cứu sống Tiếu Tiếu, cũng chưa từng làm điều gì gây hại đến con bé, tuy rằng Dung Kỳ ôm tương tư đối với con bé, nhưng cô chưa từng ghét cậu thiếu niên này.

Huống hồ, Tiếu Tiếu cũng rất thích cậu ta, mà Tiếu Tiếu thích Dung Kỳ cũng giống như một người em yêu quý anh trai của mình, nhưng mà tương lai, ai biết trước được như thế nào.

Quan Xán Xán chỉ biết thở dài.

Tô Viên đối với tình huống này mà nói, có chút ngạc nhiên, một cậu bé mười bốn tuổi lại đối với một cô bé bốn tuổi là loại thích cả đời được bên nhau.

Đây không phải là yêu sớm sao. Nhưng mà đối tượng có phải là quá nhỏ hay không.

Khi gia đình Xán Xán bước vào trong phòng chờ, Tô Viên quay người định rời khỏi, thì vẫn thấy Dung Kỳ vẫn đứng chỗ cũ.

"Không về sao?"

"Tôi muốn ở lại thêm một lát."

Tô Viên không nói gì thêm, bèn rời khỏi, hơn nữa cô và cậu nhóc ấy vốn dĩ không có quen biết, nếu như hôm nay không cùng đến sân bay thì có thể ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.

Khi cô bước ra khỏi sân bay, đột nhiên phát hiện phía trước không xa, một thân ảnh quen thuộc.

Là Mục Ngạn.

Cô kinh ngạc, với vẻ ngoại anh tuấn của anh, đã thu hút không ít sự chú ý của những cô nàng xung quanh, thậm chí cô còn thấy có một cô gái xinh đẹp bước đến nói gì đó với anh, nhưng anh không trả lời, khiến cho gương mặt của cô gái trở nên gượng gạo, gần như sắp mắng người, nhưng chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của anh, thì cô gái đó đã nhanh chóng rời khỏi.

Cô đi về hướng anh, "Anh đến khi nào thế?"

"Một tiếng trước."

"..."

Nói như thế anh đã đến sớm hơn bọn họ sao? Nhưng tại sao lúc nãy anh không xuất hiện chứ?

Mục Ngạn biết Xán Xán đi Vienna, đó là điều không làm cô cảm thấy khó hiểu, huống hồ nếu như muốn biết tin tức của Xán Xán cũng không phải việc gì khó, anh không xuất hiện là bởi vì không muốn làm phiền cuộc sống của Xán Xán sao.

Hoặc cũng có thể anh đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực Xán Xán đã kết hôn rồi.

"Anh vẫn còn muốn tiếp tục đứng ở đây sao?"

Anh không trả lời, cũng không động đậy, cô lại nhớ đến bóng dáng của Dung Kỳ đứng trước phòng chờ, cũng giống như anh lúc này.

"Vừa lúc nãy có một cô gái đến làm quen với anh, anh nói gì mà để đối phương thay đổi sắc mặt mà rời khỏi thế?"

"Em nhìn thấy rồi à?"

"Vâng."

"Tôi chỉ nói là tôi hiện tại không muốn bị người khác làm phiền."

Đơn giản như vậy sao? Cô còn tưởng anh nói điều gì đó ghê gớm lắm, nhưng mà, "Vậy em bây giờ có tính là đang làm phiền anh không?"

"Nếu như tôi nói đúng vậy, thì em có rời khỏi không?" Anh không trả lời cô ngược lại còn hỏi cô.

Cô không nói gì thêm, vì cô biết anh cho phép cô đứng bên cạnh anh, chịu đựng sự làm phiền của cô là chỉ vì cô là bạn của Xán Xán.

Bởi vì cô là bạn của Xán Xán, cho nên anh mới nhẫn nhịn.

Hai người cứ đứng như thế, cho đến khi máy bay cất cánh, cô nhìn đồng hồ cũng biết được chuyến bay của Xán Xán đã khởi hành.

"Được rồi, chuyến bay của Xán Xán đã khởi hành, vậy thì anh cũng có thể đi được rồi đó." Cô cười nói với anh.

Anh chỉ quay lại nhìn cô, xem như đã đáp ứng yêu cầu của cô.

"Nếu như không để ý, anh có thể đưa em một đoạn được không? Ở đây rất khó đón xe."

Anh không nói gì, nhưng cô đối với sự hiểu biết mấy năm về anh, cô hiểu, anh không trả lời tức là đồng ý.

"Em muốn đi đâu?"

Cô nói với anh địa chỉ, sau đó trong xe là một khoảng yên tĩnh.

Tô Viên nghĩ ra chủ đề để nói chuyện với anh, "À phải rồi, lớp của anh, có nói rằng sẽ mở cuộc họp lớp không?"

"Không có."

"Lớp của bọn em, nói là sẽ tổ chức một cuộc họp lớp, có rất nhiều bạn đồng học nói muốn gặp Xán Xán, nhưng không biết cậu ấy khi nào về, không biết có kịp với buổi họp mặt không."

Lại rơi vào khoảng lặng.

Cô lại đổi chủ đề, "Anh không đeo khuyên tai khác sao?" Hôm nay gặp phải anh, cô có chú ý đến anh không còn đeo khuyên tai nữa.

"Quan trọng lắm sao."

"Cũng không quan trọng lắm, nhưng mà anh khi đeo khuyên tai thì tương đối đẹp, em luôn cho rằng đàn ông rất ít khi đeo khuyên tai, bởi vì sẽ cho người khác cảm giác không được mạnh mẽ, nhưng mà anh không phải như vậy đâu." cô luyên thuyên bên cạnh anh, sau đó đột nhiên im lặng, trời ạ, cô đang nói gì thế không biết, "Anh có thể xem như chưa nghe qua."

Gương mặt anh không cảm xúc, chỉ nheo mắt lại nhìn cô.

"Đôi khuyên tai phỉ thúy đó, anh không cần đến nó, không cảm thấy tiếc sao? Chi bằng ngày mai em đem đến trả lại cho anh, anh đeo lên, anh không phải lúc nào cũng đeo nó sao, chắc là nó có ý nghĩa với anh." Cô đoán là như thế.

Anh đột nhiên phanh xe lại, xe dừng ngay bên đường, cô theo quán tính nhào người về phía trước, sau đó lại ngã mạnh về phía sau, nếu như cô không thắt dây an toàn thì có lẽ đầu cô đã va vào kính xe rồi.

Cô vẫn chưa lấy lại bình tĩnh thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của anh: "Sau này khi ở trước mặt tôi, em tốt nhất là đừng có nhắc đến đôi khuyên tai phỉ thúy đó nữa."

Cô ngước mắt lên nhìn anh, thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh cũng giống như lời nói của anh.

Tuy rằng anh là người lạnh lùng, nhưng cô rất ít khi nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của anh, nhưng mà giờ đây, ánh mắt như thế lại đang nhìn cô.

"Anh.. rất ghét đôi khuyên tai đó sao?" Tiêu rồi, cô lại không cẩn thận nói ra câu đó.