Một khuôn mặt nát vụn không còn chỗ nào lành lặn xuất hiện trước mắt Tần Hà.
Nếu không phải là có thể phân biệt qua trang phục cùng vóc người, Tần Hà cũng không thể nhận ra.
Làn da trên mặt đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là những cục u màu đen to giống như hạt đậu.
Nhìn thoáng qua y như da cóc, thấy mà giật mình.
Buổi sáng Từ Trường Thọ xách theo thùng tro cốt nói là Mã Đồ Tử hỏa táng.
Theo lý thuyết, Mã Đồ Tử cũng không phải chết do thi thể tấn công.
Nguyên nhân cái chết không rõ ràng.
Dựa theo quy củ, nên giao thi thể của Mã Đồ Tử cho Phi Ngư Vệ, buổi sáng chính là vận chuyển thi thể đến nơi đó.
Chẳng biết tại sao lại dẹp đường hồi phủ.
Câu hỏi rất rõ ràng, nhưng cũng rất rõ ràng là tạm thời sẽ không có đáp án.
Từ trước đến nay Tần Hà là kiểu nghĩ thông thì nghĩ, không nghĩ thông thì bỏ qua một bên.
Hai trăm cây đinh trấn thi trong tay, thành thạo Vô ảnh thủ, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.
Mặc kệ thứ gì, làm liền xong việc.
Đốt giấy để tang, đầu tiên là thanh lý thi thể Mã Đồ Tử.
Thật ra cũng không có gì để thanh lý, khuôn mặt đã hỏng, chỉ có thể bôi chút vôi lên, khôi phục “màu da” bình thường một chút, tránh cho âm sai câu hồn không nhận ra là ai.
Thu thập sạch sẽ, chuyển thi vào lò, lẩm nhẩm vài câu không biết hữu dụng hay là vô dụng với thi thể: Ngài lên đường không cần lo lắng, có vãng sinh cực lạc phú quý, Tam hỏa thanh lọc ngài chớ trách, miễn cho côn trùng tổn hại ngài, bổn thợ mặc áo tang lại đội khăn, giúp ngài thay quần áo tốt lại lên đường, ngài nằm xuống đài Tam Thanh, chớ để qua giờ mão.
Nhóm lửa đốt than đá, thông gió đốt xác.
“Ôi ôi”
Lò lửa bốc cháy, Mã Đồ Tử đột nhiên há miệng, cổ họng phát ra tiếng rít.
Hai mắt trợn lên, đó là một đôi mắt đẫm máu, răng nanh nứt ra, bắn lên định bổ nhào vào người.
“Ba!”
Chào đón nó chính là một cái tát nhanh như chớp.
Mã Đồ Tử bị đập mạnh trở về.
Một cây đinh trấn thi đâm thẳng vào ấn đường.
Mười năm nội kình, mười năm đạo hạnh gia trì, đinh trấn thi đâm vào tỏa ra tia sáng đỏ, khiến cho Mã Đồ Tử xì xì xì bốc lên khói đen.
Mí mắt Tần Hà co giật, tốt lắm, thi thể này không phải hung bình thường.
Miệng mọc răng nanh, móng tay mọc dài.
Đinh trấn thi đâm giữa ấn đường rất nhanh tan ra, nhỏ lại.
Không nói hai lời, “ba ba ba” Vô ảnh thủ phát động, liên tục đâm năm mươi cây đinh trấn thi lên trên thân thể hung thi mới dừng lại.
Thời kỳ điệu thấp phát triển, cẩn thận vẫn hơn.
Một cây đinh trấn thi đã áp chế bộ hung thi này, năm mươi cái đâm vào, thi thể triệt để bất động.
Tròng mắt đỏ rực dần dần rút đi, răng nanh sắc nhọn nhả ra, một hơi ương khí màu lục dần dần bay lên, bị hơi nóng của lò lửa đẩy lên, tiêu tán trong không khí.
Cái gọi là ương khí, là một hơi thở ra cuối cùng của người chết, cỏ cây nhiễm phải nhất định khô héo, cả người lẫn vật nhiễm phải, nhẹ thì bệnh nặng một hồi, nặng thì chết thẳng cẳng.
Ương khí thổi ra, liền thể hiện người đã thực sự chết đi.
Thi thể Mã Đồ Tử biến hung, chính là do ương khí nghẹn ở cổ họng đang quấy phá.
Còn về nguyên nhân, cũng chỉ có thể nhìn xem chiếu bóng biểu diễn .
Tất cả từng bước mà làm.
Sau hai canh giờ, hung thi đã hoàn toàn hóa thành than.
Màn sân khấu xám trắng buông xuống, cây gỗ điều khiển rối bóng, diễn lại Mã Đồ Tử một đời.
Mã Đồ Tử tên là Mã Ngũ, nghe tên liền biết, xuất thân nghèo khổ, ngay cả một cái tên đứng đắn cũng không có.
Cha mẹ của ông ta là tá tiền của nhà địa chủ, tính cả ông ta thì sinh tất cả bảy đứa con, năm trai hai gái.
Nhiều miệng ăn như vậy, dù là mùa màng mưa thuận gió hòa cũng khó mà nuôi được, huống chi là vùng đất Dự hai mươi năm lũ lụt hạn hán thay nhau tạo nghiệt.
Hai người chị đưa đi làm hầu gái, bốn người anh trai thì chết đói hai.
Tính ra, số mệnh Mã Đồ Tử vẫn coi như hơi tốt một chút, từ nhỏ đã đi làm con thừa tự để kế thừa hương hỏa cho một người không con cùng họ.
Người họ hàng đó là một đồ tể, Mã Đồ Tử theo một lẽ đương nhiên cũng làm đồ tể.
Đi hết nhà này đến nhà kia khắp thôn, hối hả ngược xuôi, cũng coi như miễn cưỡng lấp đầy dạ dày, gặp phải chủ nhà nào hào phóng một chút, ngẫu nhiên còn có thể ăn một ít thịt, sinh hoạt tốt hơn so với gia đình ban đầu không ít.
Cứ như vậy, Mã Đồ Từ đi theo cha nuôi, cũng chính là người họ hàng làm mổ heo kia, mổ một cái chính là mười mấy năm.
Cha nuôi đối xử với ông ta cũng coi như không tệ, chừng mời năm bớt từ trong miệng được một ít tiền, xây nhà ngói, còn cưới cho ông ta một người vợ.
Nhưng cũng giống như rất nhiều người vô tội trong loạn thế, khi hồng thủy ngập trời bao phủ khắp nơi, vận mệnh một người như một chiếc lá lục bình trôi nổi trong mưa gió bão bùng, trong giây lát liền bị hủy hoại.