Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 23

Cáu kỉnh lên, đậu hũ không ăn, phong cảnh cũng không ngắm, hôm nay phải cho thằng ngốc này mở mang tầm mắt.

Tử lâu Đường Quỹ, đi!

Thế là hai người lại đến tửu lâu Đường Ký.

Tửu lâu Đường Ký, chính là nơi mà hôm qua Tần Hà ăn.

Chưởng quỹ Đường Thiên Khôi cùng với tiểu nhị của tiệm còn đang nhào bột mì, từ thật xa đã thấy Tần Hà đang đi đến, nha, vị gia hôm qua ăn một bữa hơn sáu mươi bát mì lại ghé đến.

Lại nhìn thêm, bên cạnh vị này còn có một vị, là Từ gia ở lò hỏa táng.

Từ gia là khách quen của tửu lâu Đường Ký, thường xuyên mời bạn bè đến đây ăn cơm.

Đường Thiên Khôi khách sáo mời Tần Từ hai người mời vào trong tiệm, chia nhau ra ngồi xuống.

“Hai vị gia, gọi cái gì.”

“Quy củ cũ, trước mang lên một bầu rượu.”

“Vâng, vậy còn vị gia này.”

“Tôi... Vẫn là mì a.” Tần Hà hơi do dự, không dám gọi thứ khác.

“Mì?”

Từ Trường Thọ nghe vậy da mặt co giật, đến tửu lâu ăn mì?

Để chưởng quỹ coi thường một hồi đi.

Nhưng hắn ta cũng không muốn tốn thêm nước miếng, thằng ngốc xuất thân từ lưu dân, đoán chừng là cũng không biết gọi món khác, liền nói với Đường Thiên Khôi “Mì thì mì a, số lượng đầy đủ, cho hắn ăn no đi.”

“Từ gia yên tâm, hôm qua ta vừa nhập vào hai gánh mì, cam đoan vị này có thể ăn no bụng.” Đường Thiên Khôi nghe vậy, giống như là nhận được thánh chỉ, vui vẻ ra mặt rời đi.

Khiến cho Từ Trường Thọ sửng sốt cả buổi không rõ lý do gì làm cho ông ta vui vẻ như vậy.

Chỉ chốc lát sau, mì được bưng lên.

Đường Thiên Khôi và tiểu nhị tiệm cùng nhau khiêng lên.

Đồ đựng mì, khá lắm, không biết còn tưởng rằng bê chính là nước rửa chân đấy.

Tràn đầy một cái chậu lớn chứa đầy mì và thịt băm.

Từ Trường Thọ giật mình trợn mắt há hốc mồm, chưa kịp lên tiếng, đã nghe Đường Thiên Khôi vừa lau qua mồ hôi trên trán, vừa nói với Tần Hà: “Gia, tô mì này ngài tạm lót bụng trước, ta đã khiến bếp sau làm tiếp.”

Từ Trường Thọ: “.....”

“Quan gia, vậy tiểu nhân không khách sáo.”

Cật tiên công của Tần Hà bị đồ ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bụng đói ục ục kêu vang, cáo lỗi một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

“Xì xụp xì xụp...”

Giống như là vòi rồng hút nước vậy, một chậu mì lớn hai ba đũa xuống đã bị Tần Hà nuốt hết vào trong bụng, còn không thấy hắn nhai.

Từ Trường Thọ ngây ra như phỗng, từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa từng nhìn thấy có ai ăn như vậy.

Càng đáng sợ hơn ở phía sau.

Một chậu mì lớn vừa ăn xong, Đường Thiên Khôi cùng với tiểu nhị lại mang thêm một chậu mì nữa lên.

Bận đến quên cả trời đất.

Chậu thứ hai ăn hết

Từ Trường Thọ: “.....”

Chậu thứ ba ăn hết

Từ Trường Thọ: “.....”

Chậu thứ tư ăn hết

Từ Trường Thọ: “.....”

.....

Chậu thứ chín.

Chậu thứ mười.

Cuối cùng Tần Hà ợ một cái, gãi đầu ngượng ngùng nhìn về phía Từ Trường Thọ: “Quan gia tha tội, lượng cơm ăn của tiểu nhân hơi nhiều, hắc hắc hắc.”