Đường Thiên Khôi cùng tiểu nhị chạy bàn đều thấy choáng váng.
Trước bàn đã xếp một chồng chén mì, hơn hai mươi chén.
Vẻ mặt tiểu nhị mang theo sự hoảng sợ: “Chưởng quỹ, tại sao người này có thể ăn như vậy, có thể ăn đến no bể bụng không?”
Đường Thiên Khôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng ông ta đã từng trải qua ít nhiều, biết được một vài chuyện kỳ dị, vị trước mắt này, chắc chắn không phải là người bình thường.
Người bình thường sớm đã no căng hết cỡ, nhìn hắn như vậy, có vẻ vẫn chưa ăn xong.
“Đi, bảo bếp sau tiếp tục làm tiếp, làm nhiều coi như là chuẩn bị trước một chút.” Đường Thiên Khôi sai bảo tiểu nhị.
Tiểu nhị vui vẻ ra mặt, vị khách quan kia gọi đó là mì thịt bằm, mấy tháng không ăn thức ăn mặn, lát nữa vụиɠ ŧяộʍ bảo đầu bếp lấy thêm chút thịt.
Ăn chừng hơn 60 bát mì. Cuối cùng Tần Hà cũng nhận được nhắc nhở: Ngài đã cho miếu ngũ tạng của ngài ăn no, nội kình tăng thêm 5 năm.
Một cảm giác no bụng chừng trên dưới bảy tám phần thay thế cho đói khát trước đây.
“Chưởng quỹ, tính tiền.” Tần Hà đặt đũa xuống.
Không phải không ăn được nữa, mà là sợ không đủ bạc.
Tối hôm qua dùng hết toàn bộ hai trăm cây đinh trấn thi, hôm nay còn phải chừa lại chút tiền mua đinh.
Sau khi rời khỏi tửu lâu Đường Ký, Tần Hà nhìn nửa lạng bạc vụn còn lại trong tay, hơi ảo não.
Sức ăn của Cật tiên công quá đáng sợ, một bữa cơm ăn hết hơn bốn lượng bạc, mà đó còn chỉ là ăn mì, sau này phải làm sao bây giờ?
Dù là đổi thành màn thầu bột tạp cũng sống không quá hai ngày a.
Hơn nữa đây vẫn chỉ là no bụng bảy tám phần, Tần Hà cảm thấy, gắng gượng lên mà nói bản thân mình sợ là có thể ăn hết một con bò.
Nhưng mà lo thì lo, còn có chuyện cần phải xử lý, đi đến tiệm rèn một chuyến, lại mua hai trăm cái đinh.
Đến khi quay lại phòng thiêu thi, thợ hồ đang tu bổ lại lỗ thủng trên nóc phòng, Từ Trường Thọ đang giám công với tâm trạng không tồi, cười ha hả trò chuyện cùng với Tần Hà vài câu, đối với hắn ta mà nói, khó khăn đi qua, quả thật là sống sót sau tai nạn.
Sau khi thợ hồ tu bổ nóc nhà xong, Tần Hà ở phòng thiêu thi nghỉ ngơi một ngày, đến trời tối lại phát hiện vậy mà không hề đói bụng, xem ra Cật tiên công cũng không đến nỗi quá bẫy người, ăn no rồi có thể nhịn một thời gian.
“Đương!”
Canh giờ đã đến, một tiếng chiêng vang, từng phòng thiêu thi đóng cửa khóa lại, một ngày làm việc của đám thợ thiêu thi lại bắt đầu.
Đặt trước mặt Tần Hà, lại là một bộ nữ thi trên người mặc áo đỏ, không rõ lai lịch.