“Đương!”
Trời tờ mờ sáng, một tiếng chiêng vang, phòng thiêu thi theo thứ tự mở ra.
Thợ thiêu thi lần lượt đi ra khỏi phòng thiêu thi, nhìn về phía số bảy.
Đêm qua, nơi đó cũng không hề phát ra tiếng kêu thảm, không biết Tần Hà còn sống hay không.
Từ Trường Thọ hơi căng thẳng mở ra cửa phòng số bảy, đã thấy Tần Hà nằm trên mặt đất, sợ hãi rụt cổ lại, nghĩ thầm: quả nhiên.
Đang định tuyên bố phòng số bảy trống chỗ, thì lại thấy l*иg ngực Tần Hà phập phồng, tiếng ngáy đang vang.
Không chết?
Từ Trường Thọ vội vàng quan sát, trong lò chỉ còn lại tro tàn, đã đốt xác, trên xẻng còn có vết tích tro cốt.
Ngẩng đầu nhìn lên, nóc phòng có thêm một cái lỗ thủng.
Trong thùng sắt bên cạnh là nửa thùng tro cốt mới, còn đang bốc hơi nóng.
Từ Trường Thọ bối rối, thi thể chắc là đã đốt, nhưng cái lỗ thủng này là sao?
Đánh thức Tần Hà, Tần Hà nhìn thấy Từ Trường Thọ thì sợ hết hồn.
“Ngươi ngủ lúc nào?” Từ Trường Thọ hỏi.
Tần Hà mơ màng: “Không biết a.”
“Đã hỏa táng thi thể?”
“Không biết a.”
“Tại sao có lỗ thủng trên nóc phòng?”
“Không biết a.”
Từ Trường Thọ: “.....”
Hỏi thăm một phen, Từ Trường Thọ xác định, phòng số bảy xảy ra sự kiện linh dị.
Tần Hà vốn nên phải chết lại không chết, thi thể vốn là bật dậy tấn công người lại bị hỏa táng, hơn nữa rất có thể người đốt xác không phải là Tần Hà.
Cụ thể xảy ra chuyện gì không có cách nào truy xét, hỏi Tần Hà thì cái gì cũng không biết, hỏi khi nào ngủ thϊếp đi cũng không biết, mãi cho đến khi bị đánh thức.
Từ Trường Thọ cũng lười truy xét, dù sao thi thể đã hỏa táng, chuyện này xem như đã qua rồi.
Sau khi trời sáng Liễu đại nhân đến, trông thấy tro cốt trong thùng thì mặt trắng như bôi vôi, đảo đảo tro trong thùng hai lần, ngồi dưới đất gào thét, đau lòng khóc còn hơn cha mẹ chết.
Một đám thợ thiêu thi nhìn mà chẳng hiểu gì, hôm qua khi Tả thị lang đại nhân đến đưa tiễn thi thể cũng không khóc, thế mà ngược lại đến hôm nay lại khóc?
Sau khi Liễu đại nhân tỉnh táo lại, dưới sự chỉ dẫn của Từ Trường Thọ đi đến phòng số bảy, trông thấy lỗ thủng trên nóc phòng, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, như mở xưởng nhuộm, sau đólảo đảo rời đi.
Khóe môi Tần Hà hơi nhếch lên, hiện tại hắn chỉ muốn yên lặng đốt thêm vài bộ thi thể, không muốn bị đại quan trong triều để mắt đến.
Bộ thi biến không thể giải thích tập kích Liễu Thương , lỗ thủng trên nóc phòng xuất hiện không thể giải thích, đầy đủ dời ánh mắt của vị Liễu đại nhân này từ trên người mình rời đi.
Ước lượng nửa cân bạc trong tay, Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, hôm nay có thể ăn một bữa ngon.
Mỗi ngày bình thường là mười lăm văn tiền cả ba bữa, muốn ăn no mà nói, chỉ có thể ăn màn thầu bột tạp, miệng đã sớm quên mất mùi vị.