Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương di nương để tay của Hỉ Ca vào tay Điềm Nhưỡng trước, sau đó mới duỗi tay lấy bạc ở trong túi: “Điềm Tỷ Nhi, nơi rất loạn, giữ chặt đệ đệ nhé.”
Điềm Nhưỡng đang ngậm kẹo ngọt, ngọt thấu tim phổi, ngẩng đầu nhìn mẫu thân của mình, hôm nay đeo ngọc trai, nhìn vô cùng xinh đẹp, chiếc váy trên người được thêu khổng tước rất sặc sỡ, đều là bảo bối mà Vương di nương cất ở dưới đáy hòm.
Nàng trầm tĩnh gật gật đầu, dắt tay Hỉ Ca.
Vương di nương thanh toán tiền kẹo, nhìn xung quanh một phen, mỉm cười đẩy bả vai Điềm Nhưỡng: “Ngươi nha đầu này, ra cửa cũng không mặc tươi sáng chút, đi, di nương đi mua hoa cho con.”
Ba mẫu tử rời khỏi nơi vui chơi, phía sau còn có tỳ nữ hầu hạ, ở chen vai đi qua đám người, ven sông có một đám thuyền nhỏ, người trong thuyền muôn hình muôn vẻ, buôn bán đồ vật cũng hoa hoè loè loẹt, giọng lôi kéo mời chào du khách.
“Cam vàng, lựu đỏ, táo xanh, lê thơm, rất ngọt…”
“Thịt nai miền Bắc và chim cút miền Nam đều ngon. Có thể thử trước khi mua ….”
“Bông tai phấn thơm, nhẫn và vòng tay xuyến hồng, trâm cài tóc bằng ngọc trai và dầu hoa quế, đại quan nhân tiểu nương tử tới nhìn một chút…”
Vương di nương nhanh chóng kéo tay nữ nhi, lập tức đi đến bên bờ sông,kẹo đường trong tay Điềm Nhưỡng đã bị ăn hết, miệng đầy nước đường, Hỉ Ca nhắm mắt theo đuôi đi theo Vương di nương.
Thuyền bán hoa đi rất chậm, ngồi ở vị trí hẻo lánh, thuyền nhỏ bị mấy cành liễu nửa che nửa chắn, buôn bán ảm đạm, chủ thuyền đang rất nóng vội, thấy có phụ nhân mang theo tiểu thư lang quân cùng mấy nô tỳ đi đến thì ân cần lấy ra một rổ hoa tươi: “Nương tử nhìn xem, đây đều là hoa mẫu đơn mới được đưa đến bến tàu Lạc Dương vào sáng nay, nhìn rất tươi, đủ loại màu sắc hình dạng, tiểu thư cùng tiểu lang quân đều có thể dùng.”
Vương di nương nhìn một chút, từ từ khom lưng xem hoa, xoa tay Điềm Nhưỡng: “Điềm Tỷ Nhi, di nương chọn loại đẹp nhất cho con.” Thuận thế lấy một đóa mẫu đơn đỏ thẫm, xoay người cài lên trâm cho Điềm Nhưỡng.
“Di nương, cái này quá sặc sỡ, không phù hợp với y phục của con.” Điềm Nhưỡng xua xua tay, thu chân đẩy hoa của Vương di nương: “Di nương mua rồi tự mình đeo đi.”
Nàng trốn không cẩn thận, làn váy thình lình vướng vào người qua đường ở phía sau, người qua đường kia lảo đảo một chút, ai da một tiếng rồi ngã về phía trước, chân của Điềm Nhưỡng không vững, kéo Hỉ Ca nhi sang bên cạnh, đâm vào mấy nô tỳ.
“Ngươi nha đầu này, tại sao lại hấp tấp như thế...”
“Ôi…”
Không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen, như cơn gió đen mạnh mẽ đâm vào Vương di nương đang xem hoa, tất cả mọi người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy Vương di nương ai da một tiếng, trong giây lát, người đàn ông mặc đồ đen kia đã kéo tay áo sam của Vương di nương xuống nước.
Dưới tán liễu là chỗ nước cạn, cách đó không xa còn có mấy chiếc thuyền đánh cá treo đèn ảm đạm, Vương di nương thất thủ làm rơi hoa xuống đất, quá bất ngờ, cũng không kịp tránh, vẫy ống tay áo, tát vào người kia một cái, cũng không biết ai thét chói tai: “Cướp người, tặc cướp người…”
“Nương, nương…” Hỉ Ca bị Điềm Nhưỡng kéo té ngã trên mặt đất, con mắt mở to nhìn mẫu thân mình bị người mặc đồ đen kéo xuống sông, không nhịn được mà kinh hoàng khóc lớn.