Tịch Bối chớp chớp mắt mắt một cái, cười ngượng ngùng, nắm lấy tay Tần Ý An: "Em không đau ạ…"
Trong sự ngạc nhiên của Tạ Diệp, hai bạn trẻ nhanh chóng đi vào trong tòa dạy học.
Vào lúc này, tiết hoạt động thể dục đã gần kết thúc, hầu hết các học sinh đã đi vào lớp học.
Giáo viên chịu trách nhiệm môn thể dục đang điểm danh trên bục giảng.
Khi nhìn thấy nhóm ba bạn trẻ Tần Ý An vào, thầy mở to đôi mắt rồi nói: "Tần Ý An đến rồi à? Mau về chỗ ngồi nghỉ ngơi chút đi."
Tần Y An không nói gì.
Tạ Diệp chỉ ‘hừm’ một tiếng trước khi quay về chỗ ngồi, cậu ta chỉ về phía thằng đầu đinh, làm một ám chỉ ‘mày xong đời rồi’ bằng khẩu hình miệng.
Sau đó vỗ nhẹ vai Tần Ý An, rồi bước đi một cách yên bình về chỗ.
Đám trẻ con dưới bục giảng có nhiều biểu cảm khác nhau.
Tất cả đều là một nhóm trẻ con 8 tuổi, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt, có đứa đơn giản thì bối rối không hiểu, có đứa đang xem náo nhiệt, còn có đứa như thằng nhóc cứng đầu vừa bị Tạ Diệp chỉ thì biểu cảm có hơi cứng nhắc, trông có vẻ hoảng sợ.
Tần Ý An nhìn lạnh lùng nó một cái, sau đó thả bước chậm lại đi cùng với Tịch Bối.
Trước khi quay về chỗ ngồi của mình, Tần Ý An còn rảo quanh một vòng.
Hành động đặc biệt này thu hút sự chú ý của hầu hết các học sinh trong lớp, ngay cả giáo viên bộ môn thể dục cũng ngại danh tiếng của Tần Ý An mà không dám làm gì.
"Lý Thừa Dật."
Khi bị Tần Ý An gọi tên, thì Lý Thừa Dật, chính là thằng đầu đinh, nó không kiềm chế được mà run lên một cái, ánh mắt không kiểm soát được liếc về phía Tịch Bối.
Lý Thừa Dật nói lắp: "Có, có chuyện gì vậy?"
"Mày muốn nịnh nọt tao nhỉ."
Tần Ý An thả nhẹ giọng nói.
"..."
Không chỉ Lý Thừa Dật, mà các học sinh bên cạnh, thậm chí cả giáo viên trên bục giảng cũng bị sốc.
Sốc bởi sự lạnh lùng, chín chắn, thông suốt của đứa trẻ này mặc dù ở tuổi còn nhỏ, gần như chẳng lưu tình chút nào.
"Ai, ai nói vậy!?"
Lý Thừa Dật kìm nén đỏ mặt, tuổi nhỏ nhưng mặt mũi cao hơn cả trời, nó gần như ngay lập tức cảm thấy mọi người đang nhìn nó bằng ánh mắt lạ lùng.
Nó đứng dậy ngay lập tức, tức giận đáp trả: "Cậu nói bậy!"
"Tao nói bậy?" Tần Ý An lạnh lùng hỏi lại, "Nếu tao lặp lại việc mà mày đã làm gọi là nói bậy, thì mày là dạng gì, đồ vô lại à?"
"Phụt ha ha ha..."
Tiếng reo cười vang lên khắp xung quanh, những đứa trẻ trưởng thành sớm trong trường tư thục quý tộc này đã tự học được cách đánh rắn giập đầu.
Tạ Diệp cười to: "Đúng! Chính xác luôn!"
Tần Ý An đối xử với Tịch Bối dịu dàng như vậy, suýt khiến người ta quên đi bản tính độc mồm của nó.
Khác biệt với sự vui vẻ của mọi người, Lý Thừa Dật sắp tức đến mức bóp nát cây bút trong tay mình, giận dữ nhìn về phía Tần Ý An.
"Mày còn muốn biện minh thế nào nữa?" Tần Ý An bình tĩnh nói, "Mày không vừa mắt Đoàn… Tịch Bối của tao, vì quan hệ của tao với em ấy rất tốt, nhưng lại không ngó ngàng tới mày, phải không?"
Lý Thừa Dật vung mạnh cây bút ra: "Mày…"
"Mày là một đứa thiếu phẩm chất, tao sẽ không bao giờ làm bạn với một người như mày." Tần Ý An kết luận.
"Mau xin lỗi Tịch Bối."
"Bây giờ, ngay lập tức."
"Đừng để tao nói lần thứ hai."
"..."
Giáo viên trên bục giảng không thể chen ngang vào bất cứ điều gì, nhìn thấy vết băng bó trên tay Tịch Bối cũng có thể đoán được nguyên nhân của vụ việc, chỉ có thể nhẹ nhàng hít một hơi, âm thầm khϊếp sợ trong lòng.
Đυ.ng đến cậu chủ nhà họ Tần rồi, Lý Thừa Dật này chắc chắn sẽ thảm thôi.
Nhưng đứa trẻ hư hỏng thì cũng nên nhận một ít trừng phạt.
Lý Thừa Dật suýt không kìm được nước mắt, nó đỏ mắt, cắn răng ép lời: "... Xin lỗi."
Tịch Bối ở sau lưng Tần Ý An thoáng giật mình, đôi môi hồng, răng trắng xinh, quan trọng là có một trái tim rất ấm áp.
Hầu hết mọi người bình thường không thể không thích một đứa trẻ ngoan ngoãn và tốt bụng như vậy, nhưng đường lối tư duy của những người không bình thường thì không thể đoán trước được.
Mặc dù Tịch Bối cũng không thích Lý Thừa Dật nói xấu cha mẹ mình, nhưng nhóc vẫn lịch sự gật đầu, sau một lúc mới nói:
"Lần sau anh đừng như vậy nữa."
Tần Ý An nắm chặt tay Tịch Bối.
Sau một lúc, hai bạn trẻ mới quay người rồi đi.
Trở về chỗ ngồi của mình, Tần Ý An kéo ra ghế cho Tịch Bối trước, rồi mới đến lượt mình.
Tất cả mọi ánh mắt vẫn đổ dồn về bên này, Tịch Bối cảm thấy có hơi không thoải mái, nhưng Tần Y An lại hết sức tự nhiên và bình tĩnh.
Như thể đứa trẻ lạnh lùng độc đáo, làm cho con nhà người ta khóc không ngừng vừa rồi không phải là nó vậy.
Bỗng nhiên, Tần Ý An như nhớ ra một điều gì đó.
Nó nhìn lên, nhìn về phía Lý Thừa Dật, đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi."
Ánh mắt của những bạn khác càng tập trung hơn, như có một lửa đàm tiếu đang bùng cháy.