Bị Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 16

"Cảm ơn anh Ý An..." Tịch Bối thì thầm, cậu cảm nhận được kim tiêm trên tay mình, biết rằng hôm qua mình đã phát sốt, "Tối qua em có làm phiền anh không?"

Tần Ý An lắc đầu như một người lớn, lắc đầu một cách nghiêm túc: "Không."

Tịch Bối mới gật đầu, lưỡi nhỏ liếʍ môi, hơi ngượng ngùng và ngoan ngoãn: "Vậy thì tốt rồi."

Cậu sợ mình sẽ gây ầm ĩ, vì cha mẹ sáng hôm sau phải đi làm từ rất sớm, từ bốn, năm giờ họ đã phải mở quán ăn nhỏ.

Mặc dù nhóc chưa từng ngủ cùng ai, nhưng học một biết mười, Tần Ý An chắc chắn sẽ phải đi học, trong trường hợp đó...

Tịch Bối dường như nghĩ đến một điều gì đó, đôi mắt trừng lớn, nắm chặt tay Tần Ý An, kinh ngạc nói:

"Hôm nay là thứ hai?"

Tần Ý An gật đầu: "Đúng vậy."

"... Anh Ý An!" Tịch Bối hốt hoảng, "Chúng ta sắp muộn học rồi."

Tần Ý An ngây người một lát, sau đó mới nhẹ nhàng "Ừ?" một tiếng.

Hình như... đúng là như vậy.

...

Cậu chủ nói muốn đưa Tịch Bối đi học.

Nhưng trường của cậu chủ là một trường tiểu học tư thục quý tộc, quản lý rất nghiêm ngặt đối với người ngoài, nếu không có người xử lý thủ tục thì không có khả năng để Tịch Bối vào trong.

Được rồi.

Cậu chủ nhăn mày suy nghĩ, nếu trường học của nó không cho Tịch Bối vào, vậy thì nó sẽ đến trường của Tịch Bối.

Chỉ là... trường mà Tịch Bối học là tiểu học công lập giáo dục bắt buộc, học phí một học kỳ chỉ có chín tệ, mỗi lớp có năm, sáu mươi đứa trẻ, giáo viên không thể quản lý hết.

Ai dám để cậu chủ nhà họ Tần đi học ở một ngôi trường thông thường như vậy?

Nếu Tần Việt Nguyên biết, kiểu gì cũng sẽ xé nát bọn họ.

... Thế nhưng, nếu không cho hai người đi cùng một trường, chưa cần nói đến Tần Việt Nguyên, chỉ riêng cậu chủ Tần với khuôn mặt căng cứng cũng đủ khiến mọi người hết đường lựa chọn.

Trước khi nhà họ Tần lại rơi vào tình cảnh hỗn loạn, quản gia đã ngăn chặn hành động của mọi người.

"Cậu chủ," ông ngồi xổm xuống, cầm lấy cặp sách của nó và nói nhẹ nhàng, "Cậu phải đi học, đến trường của cậu, nếu không thì ông chủ Tần sẽ tức giận."

Tần Ý An nắm tay Tịch Bối, tức giận: "Vậy sao? Tôi phải đi học hay phải ngồi tù, không có quyền lựa chọn nhà tù nào mình sẽ đến à?"

"..."

Mọi người nghe lời nó nói, chỉ cảm thấy cậu chủ nhỏ thật sự là... ngôn từ linh hoạt, suy nghĩ rõ ràng, vượt xa so với một đứa trẻ tám tuổi bình thường.

Tịch Bối đứng đó nhìn Tần Việt Nguyên, đôi mắt đen sáng ngời, như thể đang cực kỳ ngưỡng mộ.

Tần Ý An tiếp tục nói:

"Đoàn Đoàn, của tôi."

"Tại sao tôi không thể đi cùng Đoàn Đoàn đến cùng một trường?"

Quản gia đã quen với sự phản hồi lạnh lùng của Tần Ý An, ông mỉm cười, chỉ cần một câu nói đã ngăn chặn sự phản đối của Tần Ý An.

"Cậu chủ Tịch Bối vẫn đang ốm, cần phải ở nhà nghỉ ngơi và được theo dõi."

Tần Ý An đứng im tại chỗ, sự tự tin trước đó lập tức tan biến.

"Nếu không có thể sẽ lại bị sốt ở trường."

Tần Ý An nhăn mày, hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Nếu cậu chủ vẫn kiên trì, tôi sẽ..."

"Tôi hiểu rồi." Tần Việt Nguyên ngắt lời quản gia, nó banh mặt lạnh lùng nói, "Tôi sẽ nghiêm túc đi học."

Nó vất vả mãi mới buông được tay Tịch Bối, kìm nén xúc động muốn đóng gói Tịch Bối đưa nhóc đi cùng:

"Đoàn Đoàn, sau này phải cùng anh đi học nhé."

Tịch Bối cảm thấy bàn tay đang nắm chặt mình khẽ buông, tim cậu cũng nhảy lên.

Cậu vô thức gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Dạ..."

Dưới sự bao bọc của tài xế, người hầu, quản gia, cậu chủ Tần cuối cùng cũng lên xe.

Sau tiếng "cạch" nhẹ của cánh cửa, Tịch Bối vẫy tay với Tần Ý An.

Chiếc xe chở Tần Ý An lao đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Tịch Bối.

Còn Tịch Bối mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Cậu nhóc môi đứng bên cạnh quản gia, giống như một búp bê ở nhà đang đợi chủ nhân trở về.

Tần Ý An giống như liều an thần của cậu, mỗi khi Tần Ý An rời đi, Tịch Bối cảm thấy nỗi đau mất cha mẹ lại tràn ngập cậu như một đợt sóng cuồn cuộn, gần như nhấn chìm cậu, khiến cậu nghẹt thở.

"Cậu chủ Tịch Bối."

Quản gia bất ngờ mở lời, giả vờ không để ý đến đôi mắt đỏ hoe của Tịch Bối.

Tịch Bối vội vàng giơ tay lau mặt một cái, giọng nói mềm nhũn: "Dạ chú."

Cho dù cậu đau đớn đến như vậy, nhưng cậu không dám nói gì, cũng không dám làm phiền người khác.

Bởi vì Tịch Bối là một đứa trẻ rất ngoan.

Quản gia thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, chuyển hướng sự chú ý của Tịch Bối:

"Cậu chủ Tịch Bối năm nay học lớp một có phải không?"

"Dạ vâng."

"Nhưng vì chúng ta cần phải học cùng trường với cậu chủ Ý An, có lẽ cậu sẽ cần chuyển từ trường tiểu học hiện giờ lên thẳng lớp hai luôn," quản gia sửa lại mái tóc rối tung trên đầu nhóc, "Cậu nghĩ sao?"

Tịch Bối có chút do dự mở miệng:

". . . Lên lớp hai, cháu có thể học cùng một lớp với anh Ý An ạ?"

Quản gia gật đầu: "Đúng vậy."

"Được," Tịch Bối không chút do dự gật đầu, "Cháu đã hứa với anh Ý An rồi.”