"Nó, nó đang chảy máu." Tịch Bối ngơ ngác nhăn mày.
Tần Ý An suy nghĩ một lúc, dường như đang suy nghĩ cách nói của Tịch Bối.
"Đoàn Đoàn, thịt bò chưa chín vẫn có thể ăn." Nó nói, "Đây không phải đang chảy máu, đó là nước thịt."
Lông mi cong của Tịch Bối khẽ chớp lên, môi nhỏ của cậu hơi liếʍ một chút, rõ ràng là cậu vẫn chưa hiểu nó có ý nghĩa gì.
Bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng, chỉ có đống lửa trong lò sưởi đôi khi nổ “lách tách” một tiếng.
Tịch Bối bị dọa sợ, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Tần Ý An.
Nếu hôm nay ở đây là người khác, Tần Ý An chắc chắn sẽ lạnh mặt bảo người đó tự tìm hiểu tại sao, nhưng bây giờ trước mặt nó là Tịch Bối.
Vì vậy, Tần Ý An chỉ dừng một lúc, sau đó đưa một miếng bít tết nhỏ đến miệng mình, ăn hết một cách bình tĩnh tự nhiên.
"...!"
Tịch Bối dừng đôi chân đang đung đưa bên cạnh ghế sofa, cả người có chút bất ngờ, sau một lúc mới ngạc nhiên nói: "Ý!"
"Cha mẹ của em nói đúng, có một số loại thịt thực sự không thể ăn sống." Tần Ý An nghiêm túc nói, "Nhưng loại thịt bò này thì khác, có thể ăn như thế này."
Trong đầu Tịch Bối bỗng nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Một bức tranh là cha mẹ cố gắng nhắc nhở cậu phải chú ý đến vệ sinh, chú ý an toàn, cha mẹ nói Tịch Bối phải nghe lời họ, vì họ là một gia đình.
Một bức tranh khác là Tần Ý An nắm chặt tay cậu, nói rằng từ nay về sau anh sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
Cuối cùng là bức tranh về quản gia dịu dàng mỉm cười nói cho cậu biết rằng, từ giờ trở đi, Tần Ý An là gia đình của cậu.
Tịch Bối dường như đã quyết định điều gì đó.
Cậu không nói gì, chỉ là cúi đầu, học theo hành động của Tần Ý An, ăn một miếng thịt màu hồng.
"Em tin. Tin anh." Tịch Bối nói một cách nghiêm túc, "Giống như tin cha mẹ vậy."
"Vì anh Ý An giờ đây là người quan trọng nhất của em."
*
Từ khi có ký ức, đây là lần đầu tiên Tần Ý An cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Bây giờ, chỉ việc ở cạnh Tịch Bối thôi vẫn không đủ, Tần Ý An gần như nắm lấy tay bé con, cẩn thận đút cho nhóc ăn hết phần thức ăn còn lại, rồi mới hài lòng dẫn nhóc đi đánh răng rửa mặt.
Thậm chí trong những lúc như thế này, nó cũng phải giúp Tịch Bối bóp kem đánh răng, rót nước ấm súc miệng.
Tịch Bối từ nhỏ đã được cha mẹ dạy rằng "việc của mình phải tự mình làm", lúc này việc của nhóc được người khác làm thay, nhóc do dự một lúc, sau đó nhanh chóng học theo cách của Tần Ý An, giúp đối phương rót nước, bóp kem đánh răng.
"Đây ạ!"
Tịch Bối nắm lấy tay Tần Ý An, đưa đến trước mặt đối phương như bảo bối, khuôn mặt hồng hào nhìn có chút ngượng ngùng, lại vô cùng đáng yêu.
Tần Ý An nhếch khóe môi.
"Cảm ơn Đoàn Đoàn."
Tịch Bối vừa định nói không cần cảm ơn, thì bỗng nhiên không kìm được nấc cụt một cái.
Thường ngày Tịch Bối ăn cơm rất đều đặn, ba bữa sáng trưa tối, nhưng hôm nay ban ngày nhóc không cảm thấy đói, đến tối được Tần Ý An kéo đi ăn, không để ý nên đã ăn quá nhiều.
Lúc này nhóc muộn màng nhận ra dạ dày có hơi khó chịu, nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày của mình, gương mặt đỏ bừng, không thể kìm được nấc cụt liên tục.
Tần Ý An cũng tự nhiên cảm nhận được.
Nó vui vẻ cầm bàn chải đánh răng mà Tịch Bối đã đưa cho vào miệng, dáng vẻ như một người lớn vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tịch Bối, nghiêm túc nói: "Chờ một chút nữa Đoàn Đoàn uống nước vào là không sao nữa rồi."
Tịch Bối không phải là một đứa trẻ nhu nhược, nhóc nghe vậy thì đồng ý gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng ạ!"
Cho đến khi đi ngủ, nhóc đã ngừng nấc cụt, thế nhưng cảm giác khó chịu vẫn không giảm đi, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Ánh đèn trong phòng đã tắt, ánh lửa từ lò sưởi nhẹ nhàng nhấp nhô, chỉ chiếu lên một chút ánh sáng vàng nhạt.
Đây là một môi trường rất phù hợp để ngủ.
Tịch Bối cũng rất mệt, nhưng bây giờ nhóc lại không ngủ được.
Nhóc cảm thấy rất khó chịu, lăn lộn trên giường đôi ba lần, cắn chặt môi dưới của mình.
Cảm giác ở phần dạ dày rất lạ, vừa có hơi trướng vừa có hơi nóng rát, cảm giác không thoải mái đó dâng lên trong dạ dày, giống như cơn nấc cụt đã nhảy dọc lên phần trên cơ thể.
Đầu cũng bắt đầu thấy choáng váng, cảm giác nặng nề như đang lơ lửng, chăn mền phủ lên cơ thể rất ấm áp, chiếc giường nhỏ dưới thân cũng mới tinh, nhưng giống như một ngọn núi lửa nóng chảy, khiến bé con muốn khóc lên.
Nhóc rất muốn khóc.
Đôi mắt đã nóng bừng bừng, Tịch Bối vất vả kìm nén đi.
Nhóc là một đứa trẻ rất mạnh mẽ, rất mạnh mẽ.
Thực ra Tịch Bối vẫn luôn không cảm thấy vui vẻ, cho dù trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn ẩm ướt như cơn mưa chẳng dứt.
Chỉ là nhóc tin vào lời nói của Tần Ý An.
Dù sự thật là cha mẹ không thể nào quay trở lại nữa.
Nhưng họ sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Nếu mình buồn, họ cũng sẽ buồn.
Nếu mình khóc, họ sẽ lo lắng.
Vì vậy, nhóc cứ lặng lẽ nghĩ trong lòng, hy vọng cha mẹ sẽ không buồn.
Đoàn Đoàn rất ngoan, đã quen được một anh trai mới, buổi tối đã ăn rất nhiều đồ ngon, giờ phải đi ngủ rồi.
Chỉ là, chỉ là muốn khóc một chút thôi.
...Chỉ một chút thôi.
Ánh lửa trong lò sưởi rít rít nhảy múa, tiếng khóc nhỏ nhẹ gần như không thể nghe thấy.
Một tấm chăn bao phủ toàn bộ cơ thể nhỏ bé của Tịch Bối, cơ thể nhấp nhô nấc theo tiếng nức nở, nhóc khóc một cách yên lặng.
...