Tịch Bối có thân hình nhỏ nhắn, cũng rất thông minh, chỉ tự lau nước mắt và mím chặt môi, kiễng chân lên lén lút dựa vào bức tường trốn ra khỏi phòng đồ chơi.
Ban đầu cậu nghĩ mình không thể tìm thấy vị trí của cửa chính trong lâu đài lớn như thế này, chứ đừng nói là chiếc xe nhỏ của cha mẹ cậu.
Khi cậu cẩn thận mò đến góc tường, cậu vô tình nghe thấy hai người hầu đang nói chuyện, hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện liên quan đến chính mình.
"... Ôi, đứa trẻ mới đến hôm nay thật đáng thương, vẫn còn bé như vậy, gương mặt nhỏ lấm lem nước mắt, cha mẹ thì... Haizz! Hơn nữa nhóc ấy còn trở về cùng cậu chủ nhỏ, không biết sau này còn phải khổ sở đến mức nào nữa."
"Đáng thương gì chứ, nhóc ấy cũng đã trở thành con nuôi của nhà họ Tần, tôi còn thấy ghen tị ấy, bây giờ nhóc đã khóc hết nước mắt của cả đời rồi, sau này nhóc sẽ luôn cười đó!"
"... Cậu đang nói cái gì vậy!"
Bác gái đang cầm cây lau để lau sàn quét mạnh một đường tạo ra một tiếng ồn chói tai, dường như rất không đồng ý với lời của người trẻ tuổi:
"Cậu không biết à, cha mẹ đứa bé đã chết, không còn cha mẹ, bé như vậy đã trở thành cô nhi đó! Cho dù sau đó đã trở thành con nuôi của nhà họ Tần thì cậu nghĩ đứa bé đó có thể cười được không?"
Tịch Bối ở trong góc nghe đến đây thì cả người run rẩy, cậu đột nhiên mở to mắt, nước mắt nóng hổi trong suốt liên tục rơi xuống.
Người trẻ tuổi đang cầm khăn lau trong tay im lặng một lúc, bắt đầu hối hận: "Tôi, tôi biết rồi... Tôi vừa nói cái gì vậy chứ, tôi đúng là một tên ngốc mà..."
"... Tôi nghe tài xế nói, hiện trường đó, lửa cháy đỏ rực cả một khu vực lớn, người chết đều bị thiêu rụi, thi thể không thể nhặt lên..."
Tịch Bối đã không thể nói nữa, môi cậu trở nên tái nhợt, đôi mắt đen sáng đột nhiên mất đi tiêu cự, chỉ biết nhìn chằm chằm về phía trước.
Giống như một con búp bê không có linh hồn, ngây dại và mù mờ.
"Ầy, thôi đừng nói nữa. Chỉ nói đến những ngày sau đứa bé này ở nhà họ Tần, tôi chỉ sợ cũng không dễ dàng gì đâu? Cậu chủ nhỏ…"
"Cậu chủ nhỏ! Nói thế nào nhỉ, cũng không phải là một người dễ tính. Có lần tôi đang sửa cây cảnh ở đây, cậu ấy đi đến và nhìn một cách lạnh lùng. Tôi hỏi nhỏ xem cậu chủ có chuyện gì, chị có biết cậu ấy đã nói gì không?"
Bác gái này "ừ" một tiếng, tiếp tục lau sàn: "Cậu ấy đã nói gì?"
"Cậu chủ nói," người trẻ tuổi cười khẽ, "Kiểu tóc này, nếu cho cậu, cậu có muốn không?"
Tần Ý An cô độc và lạnh lùng, thường không thích nói chuyện.
Nếu phải nói thì đó không phải là những lời nói dễ nghe, ngược lại còn khá độc ác, như xát muối lên vết thương, mà những lời nói dựa vào trực giác thường càng khiến người ta bất ngờ hơn.
"Gì cơ?" Bác gái ngỡ ngàng một lúc, sau đó cười lớn.
"... Nhưng, nếu như vậy," Bác gái cười xong mới sầu não lo lắng, "Cậu chủ nhỏ không phải sẽ khiến đứa bé mới đến tức giận sao? Hai đứa trẻ này sẽ không cãi nhau chứ..."
"Ôi! Ngoài trời mưa rồi, mau đi đóng cửa sổ nhanh!"
"..."
Tịch Bối không biết làm thế nào, khi hai người hầu đi đóng cửa sổ, cậu dựa vào bản năng như một con cá trượt xuống cầu thang, dựa vào cơn mưa rào che chắn để chuồn ra khỏi cửa, lao đầu vào bóng đêm.
Cậu không mang theo ô.
Cơn mưa đến vừa nhanh vừa lớn, mưa như trút nước, Tịch Bối gần như không thể nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có thể giơ tay che mặt, sợ hãi đi xuyên qua con đường nhỏ trong vườn, mờ mịt và bất lực đi tìm kiếm chiếc xe nhỏ của cha mẹ.
Những lời nói của hai người lớn vừa rồi không ngừng lặp lại trong đầu cậu.
"Đã chết."
"Không có cha mẹ, trở thành trẻ mồ côi."
"Đã bị thiêu rụi, không thể nhặt được thi thể…"
Cả người cậu run rẩy, nghĩ đến cảnh tượng lửa cháy ngập trời mà cậu đã thấy trước khi ngủ.
Như thể cậu cũng bị treo lên và nướng bằng lửa như cha mẹ, ngọn lửa gần như khiến cậu không thể thở được.
Không tìm thấy.
Không tìm thấy đâu!
Tịch Bối không biết thời gian đã qua bao lâu.
Cậu chưa bao giờ chạy trong mưa như thế, cậu chạy qua vườn hoa, vượt qua một sân cỏ lớn, cuối cùng nhìn thấy cổng bên của biệt thự nhà họ Tần từ xa.
Chiếc xe của bố mẹ được đặt ở cửa cổng bên.
Những người đó đã mang xe về theo lệnh của cậu chủ nhỏ, nhưng không biết nên để ở đâu, vì vậy họ đã vứt món đồ này trơ trọi ở đây.
Tịch Bối giống như cuối cùng đã tìm thấy cha mẹ, điên cuồng chạy về phía chiếc xe.
Cậu chạy quá nhanh quá gấp, không nhìn rõ đường nên bị vấp chân mất thăng bằng, đột nhiên ngã xuống đất.
Vừa nãy áo khoác của cậu đã bị Tần Ý An cởi ra trong phòng đồ chơi có hệ thống sưởi ấm, cậu chưa kịp mặc áo mới đã chạy ra ngoài.
Khi ngã xuống đất, chiếc áo len trên người Tịch Bối đã hút đầy nước, chà vào đất bùn.