"Tịch Bối."
Đột nhiên, một giọng nói khác biệt xuyên vào tai mọi người, giọng nói của cậu bé nhẹ nhàng, trong suốt như ngọc.
Tịch Bối đang nghẹn ngào bỗng nghe thấy tiếng một gọi đặc biệt này, cũng khó mà dừng lại một chút, đôi mắt ầng ậng nước ngước lên nhìn qua.
Mọi người quay đầu lại.
Một cậu bé ăn mặc tinh tế, sang trọng đang từ từ đi đến trước mặt Tịch Bối.
Lúc ngồi xổm xuống, nó cởi cúc áo vest nhỏ; đôi giày da hơi nâng thành góc vuông; lưng thẳng tắp, giống như người thừa kế của một vương công quý tộc nào đó.
Tịch Bối ngẩn ngơ nhìn nó.
"Tên anh là Tần Ý An. Anh năm nay tám tuổi." Tần Ý An đưa một bàn tay ra, giống như cách bắt tay của người lớn, "Có phải em đang đợi cha mẹ mình không?"
Tịch Bối không biết cách bắt tay, cậu dừng lại vài giây rồi mới đưa bàn tay cho Tần Ý An.
Hai bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn đặt lên nhau.
Không giống như cái bắt tay lịch sự, ngược lại càng giống đang nắm tay.
"... Đúng vậy."
Hàng mi cong của Tịch Bối vẫn còn vương một giọt nước mắt, đôi mắt đỏ lên vì khóc, lúc này cậu mới chợt cảm thấy ngượng ngùng, nói nhỏ: "Tên em là Tịch Bối, em bảy tuổi ạ."
"Ngoài kia có lửa, có thể sẽ xảy ra nổ mạnh." Tần Ý An nói rất nghiêm túc, "Nếu em ở lại đây, cha mẹ của em đến sẽ bị thương rất nặng, có thể sẽ chết đó."
"...!"
Tịch Bối mở to hai mắt, trông như một con vật nhỏ bị dọa sợ.
Bầu không khí im lặng một lúc.
Đám người xung quanh cũng hít mạnh một hơi, bọn họ vừa định kéo Tần Ý An đứng dậy để nó không nói linh tinh nữa thì phát hiện Tịch Bối đã chậm rãi nhích ra ngoài một bước.
Giọng nói của cậu mềm nhỏ, mang theo một chút tủi thân và sợ hãi:
"Vậy thì... Em... Em không ở lại đây nữa."
Đám người xung quanh đứng hình, ánh mắt gần như sáng lên cùng một lúc - bọn họ thuyết phục đã lâu nhưng Tịch Bối vẫn quyết tâm không rời khỏi gian hàng đồ ăn nhỏ này.
"Nhưng cha mẹ đã hứa là họ sẽ đến tìm em." Tịch Bối trông rất phiền não, cậu thấy hơi bất an, "Nếu em không ở đây, họ sẽ đi đâu?"
"Nhà anh."
Tần Ý An nói một cách dứt khoát: "Đây là điều chú cảnh sát đã nói."
Tịch Bối há to miệng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn những người chú mặc đồng phục cảnh sát, thấy mấy người đó đều gật đầu.
Cậu cảm nhận được bàn tay mình bị nắm chặt.
Anh trai trước mặt này rất đẹp, rất lợi hại, cậu không nhịn được muốn tin tưởng.
"Nhưng mà..."
Tay còn lại của Tịch Bối nắm chặt tay cầm của xe bán đồ ăn, cậu nói nhỏ: "Còn xe của cha mẹ."
"Chiếc xe cũng sẽ đến nhà anh."
"..."
Những điều Tịch Bối lo lắng dường như đều được giải quyết, cậu nhìn nhóm người lớn với đủ loại biểu cảm khác nhau đứng xung quanh, trong lòng rối như tơ vò.
Chỉ có bàn tay đang được Tần Ý An nắm lấy là ấm áp.
Có vẻ như mọi chuyện đã có chút chuyển biến.
Tiếng còi cảnh sát bên ngoài kéo dài khoảng hai ba tiếng, vừa nãy lại có thêm hai, ba chiếc xe cứu thương đến.
Mọi người cẩn thận né tránh Tịch Bối để thu dọn xác của cha mẹ cậu nhóc, khi thấy Tịch Bối đi theo Tần Ý An chuẩn bị lên xe, bọn họ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước khi lên xe, Tịch Bối dường như vô thức nhìn về phía hiện trường đầy máu thịt lẫn lộn.
Chỉ một cái nhìn, khuôn mặt nhỏ của cậu trở nên tái nhợt, lượng thông tin dường như quá lớn khiến cậu không thể hiểu được, khi cậu tỉnh ra, do quá mệt mỏi mà hai mắt tối sầm, được người lớn bên cạnh hoảng hốt ôm lấy, vội vàng đưa lên xe của nhà họ Tần.
...
Khi Tịch Bối tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối.
Bầu trời bên ngoài u ám, không thể nhìn thấy sao với trăng; gió thổi rất lớn, bóng cây run rẩy dưới ánh đèn đường giống như hồn ma với mái tóc rối bù, chỉ nhìn một cái đã khiến tim đập cấp tốc.
Tịch Bối không nhìn ra bên ngoài nữa, còn chưa kịp tập trung nhìn gì đã lại mờ đi, nước mắt "tí tách" rơi xuống.
Hiện giờ cậu đang ở đâu?
Trước khi cậu bị ngất, cậu đã nhìn thấy thứ gì?
Tịch Bối không phải là một đứa trẻ ngốc, cậu nhóc thực sự rất thông minh.
Nếu trước khi nhìn thấy những thứ đó cậu vẫn có thể tự lừa dối mình, tin vào những lời nói dối mà người khác tạo ra cho mình, thì sau khi nhìn thấy, cậu sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.
Tại sao không cho cậu đi qua?
Tại sao cha mẹ không đến tìm cậu?
Phải chăng là vì đã xảy ra sự cố.
"Tịch Bối."
Một tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của cậu, Tần Ý An cầm một chồng quần áo trong tay, đi đến trước mặt Tịch Bối.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Bối, nó chớp mắt mấy cái, giống như đang tường thuật sự thật, lại giống như mê man nói ra một kết luận kỳ lạ:
"Em lại khóc rồi."
Tịch Bối không nói gì.
Tần Ý An đưa tay mở đèn có ánh sáng vàng dịu trong phòng đồ chơi, sau đó kéo một chiếc ghế sofa túi đậu rồi kéo tay Tịch Bối, để cậu di chuyển từ cửa sổ qua đến sofa.