Ông nội Triệu là lão công nhân kỹ thuật, con trai thứ hai của ông cũng là trụ cột kỹ thuật của nhà máy đóng hộp nên có vài phần thể diện trong nhà máy.
Khi ông ra mặt đã nhanh chóng tìm được phòng học phù hợp cho Lục Hạ.
Phòng học là một phòng họp nhỏ của công đoàn nhà máy, bình thường cũng không hay dùng, đều dùng để chồng chất đồ đạc, chỉ cần thu dọn gọn gàng là có thể sử dụng.
"Nhưng là trong nhà máy có yêu cầu, phải có ba suất được phân cho con cái của công nhân nhà máy đóng hộp."
Nhà máy đóng hộp là quốc doanh, họ không quan tâm đến khoản tiền thuê nhà nhỏ mà Lục Hạ muốn trả, nếu ông nội Triệu không ra mặt, họ thà để trống chứ không cho thuê.
Lớp học thử miễn phí trước đây của Lục Hạ đã sớm có tiếng tăm trong các hộ gia đình.
Chủ tịch công đoàn cũng nghe tin, ông cũng đang lo lắng về điểm tiếng Anh của hai đứa con ở nhà.
Bây giờ vào nhà máy không dễ, công việc của ông cũng chỉ có thể cho một đứa kế thừa, đứa còn lại phải tự chính mình liều mạng bươn chải.
Ngoài ra, dù có vào nhà máy, muốn có được một vị trí tốt thì bằng cấp rất quan trọng.
Ông nội Triệu vừa tới, chủ tịch công đoàn liền đồng ý, với điều kiện phải cho đặt trước ba chỗ. Hai trong số đó được trao cho hai con của ông, và chỗ còn lại được trao cho bất cứ ai cần nó.
Ông cũng nghe nói Lục Hạ nhận học sinh là phải đảm bảo hiệu quả, nếu nhiều quá cũng sẽ không nhận.
Lục Hạ nhận ai cũng là nhận, rất sẵn sàng đáp ứng, lại còn hào phóng nói:
"Con sẽ giảm giá 50% cho con cái của công nhân nhà máy đóng hộp."
Chủ tịch công đoàn nghe vậy rất cao hứng, không những dọn dẹp lớp học mà còn giúp Lục Hạ tìm bàn ghế và bảng đen.
Các bậc phụ huynh vẫn đang chần chờ theo dõi bỗng không thể ngồi yên khi thấy chỉ còn lại hai chỗ.
Những đứa trẻ khác đã đi học phụ đạo, con tôi không đi học phụ đạo thì chẳng phải là bị tụt hậu sao?
Con người là vậy, càng có nhiều người tranh giành thì nó càng quý hiếm, không thể không làm theo.
Các lớp phụ đạo không hề rẻ nhưng vì tương lai của con em, điều đó rất đáng giá.
Nhưng số lượng học sinh mà Lục Hạ nhận vào có hạn nên các bậc phụ huynh còn do dự đến lúc quyết định đăng ký thì đã không còn chỗ trống.
"Bà nội Ngô, bà hãy giúp tôi một việc, nhờ cô giáo Lục nhận thêm một học sinh nữa. Chỉ thêm một thôi cũng không có gì khác biệt."
"Hãy coi con tôi như là bàng thính, không cần phải quan tâm đến nó, như vậy thì có thể để nó theo học được không? Chúng tôi vẫn sẽ trả số tiền tương tự."
*bàng thính: ngồi nghe mà không được xem là chính thức
Gần đây bất cứ khi nào bà Ngô ra ngoài, liền có người vây xung quang bà, nhờ bà giúp nhét con họ vào trong lớp.
"Ai da, mấy ngày nay ta không dám ra ngoài, bọn họ đều muốn nhờ quan hệ đưa con vào."
Bà nội Ngô vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng, điều đó chứng tỏ mọi người đều tán dương Lục Hạ.
Lục Hạ xác thực rất giỏi, ngày đó ngay cả một người già như bà cũng cảm thấy thú vị khi nghe cô dạy.
"Làm phiền bà giúp con từ chối, con thực sự không có đủ tinh lực để tuyển quá nhiều học sinh, có quá nhiều học sinh mà dạy không tốt sẽ càng phiền toái hơn."
Bà nội Ngô cũng biết điều này nên luôn có thái độ kiên quyết với bên ngoài.
Các lớp phụ đạo bắt đầu từ kỳ nghỉ hè, cứ 5 ngày được nghỉ một ngày và học phí được trả trước hàng tháng.
Lục Hạ còn chưa tổ chức đã nhận được 213,3 nhân dân tệ, khoản thu nhập này ít hơn số tiền cô kiếm được từ việc bán kem và cũng chưa chắc thoải mái hơn nhưng thu nhập ổn định, không cần phải phơi dưới ánh nắng chói chang và càng có thể diện hơn.
Nếu tiếp tục bán kem, cô sẽ phải rời khỏi nhà máy đóng hộp sau khi hết tháng này, sẽ có thêm những chi phí khác, còn không được an toàn và thoải mái như khi sống ở đây.
Trong khoảng thời gian này có lúc khi cô đang đi dạo phố thì bị đám côn đồ bám theo, may mắn là cô đủ cảnh giác, liên tục đi đến những nơi đông người nên mới không xảy ra chuyện gì.
Theo hoàn cảnh hiện tại của cô, bắt đầu mở một lớp phụ đạo sẽ thích hợp hơn nhiều.
Nếu đổi lại là thời đại của cô, Lục Hạ sẽ không chút do dự rời đi sau khi ở lại thêm một tháng. Nhưng ở thời đại ở các huyện thành nhỏ này, việc thuê nhà không hề dễ dàng, hơn nữa một người phụ nữ đã ly hôn như cô đi đến đâu cũng sẽ bị chỉ trích.
Tình hình kinh tế hiện tại cũng không thể hỗ trợ cô đi tiếp, trước mắt có thể sống tạm liền phải sống tạm.
Khảo thí mấy hôm nay, Lục Hạ không còn đi bán kem hai lần một ngày mà chỉ đi một lần vào buổi sáng, sau khi trở về thì bắt đầu soạn bài dạy.
Lục Hạ đã làm là sẽ dốc hết sức lực để làm được tốt nhất, cho dù không có kế hoạch mở lớp phụ đạo lâu dài, cô cũng sẽ không có một chút nào qua loa.
Sau hai tháng phụ đạo, cô không chỉ muốn nâng cao điểm số của học sinh mà còn khiến các em có hứng thú với tiếng Anh.
Việc học tuy nhàm chán và gian nan nhưng nếu có được phương pháp tốt để mọi người có thể thấy hiệu quả, thì các em sẽ có động lực và học tập tốt hơn.
Ngay khi các học sinh nhận được thành tích và được cho nghỉ hè, Lục Hạ đã gọi họ lại để tiến hành kiểm tra, hy vọng có thể hiểu chính xác hơn trình độ tiếng Anh của các học sinh.