Thập Niên 80: Làm Giàu Và Nuôi Con

Chương 29

"Người này là ai? Sao nhìn quen vậy?"

"Thịt trong tay cô ta ít nhất cũng phải hai ký đúng không? Là nhà ai mà có thể ăn nhiều như vậy."

Một nhóm người đang tận hưởng bóng mát dưới gốc cây lớn đều bị miếng thịt ba chỉ trên tay Lục Hạ thu hút.

Thời tiết bây giờ nóng bức, thịt không dự trữ được, hơn nữa hầu hết mọi gia đình mỗi tháng chỉ có một cân thịt, hiếm khi thấy xa xỉ như vậy, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ.

Khi phát hiện Lục Hạ vào nhà bà nội Ngô, bọn họ đều phản ứng ngay lập tức.

"Tôi đã nói nhìn cô ta quen mắt mà! Cô ta chính là người phụ nữ đã ly hôn."

Có người không khỏi hâm mộ nói: "Dì Ngô hiện tại cuộc sống thật tốt, lâu lâu lại có thịt để ăn. Tôi thường ngửi thấy mùi thơm của thịt tỏa ra từ nhà họ."

"Khó trách bà ấy lại chịu cho một người phụ nữ như vậy thuê nhà. Nếu là tôi..."

Mọi người ánh mắt đều nhìn về người phụ nữ đang nói, người phụ nữ nghẹn, đem lời định nói nuốt trở về.

"Nếu là tôi, tôi vẫn sẽ không đồng ý. Tôi không thể hủy hoại danh tiếng của mình chỉ vì chút đồ ăn này."

Có người chế nhạo: "Bà lại khoác lác, bà có đồng ý thì sẽ có phòng trống cho thuê sao? Một nhà các người còn không đủ phòng để ở ."

"Đừng chỉ nhằm vào tôi. Tôi không tin bà không có ý này trong đầu."

Ở đây có không ít người có ý tưởng này, dù sao mỗi tháng tự nhiên có thêm một khoảng tiền thuê nhà, có ai mà không thèm?

Lục Hạ là một người hào phóng, thường xuyên mang đồ ăn về, không phải thịt thì là rau hay kem gì đó.

Bà Ngô đã lớn tuổi như vậy nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn kem như một đứa trẻ, thật đáng hâm mộ.

Bọn họ không phải là mua không nổi mà kem không phải là nhu yếu phẩm thiết yếu, chỉ là một món quà vặt ngọt ngào cho trẻ em, người lớn sao có thể muốn ăn như trẻ con? Họ còn rất nhiều thứ khác phải mua trong ngày.

Các nhà máy đồ hộp hoạt động hiệu quả không tệ, nhưng nhiều nhà máy trong huyện đã trở nên rất kém, tiền lương thường xuyên bị nợ, dù có trả cũng chỉ trả một nửa.

Những nhà máy đó ngày xưa làm ăn phát đạt nhưng bây giờ không còn làm được nữa.

Điều này khiến nhiều người cảm giác có nguy cơ, họ thấy rằng làm công nhân không có nghĩa là đời này không cần lo lắng.

Tuy không có chuyện sa thải, nhưng tiền lương không trả, có biên chế cũng vô ích, cả nhà không thể uống gió Tây Bắc mà sống.

Bởi vậy nhiều người tiết kiệm hơn trước, sợ có chuyện gì lại không có tiền, hiện tại tiền lương phát rất chậm, những việc như xin ứng trước lương nghĩ cùng đừng nghĩ đến.

"Sao cô ta có nhiều tiền thế? Chúng tôi hai vợ chồng đều là công nhân, cũng không dám chi tiêu như cô ta, chẳng lẽ bán kem que kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"

Hiện trường an tĩnh trong vài giây, trong lòng đều nghi hoặc.

Một cây kem chỉ kiếm được một hai xu, có thể chi tiêu như vậy thì cần bán phải bán đến bao nhiêu?

Công nhân ngày nay vẫn rất kiêu ngạo và coi thường những người buôn bán nhỏ, cuộc sống có khó khăn cũng không bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu buôn bán, cảm thấy mất mặt, càng cảm thấy đã mất mặt còn không kiếm được bao nhiêu.

Đào Mai Hương lặng lẽ mở miệng nói: “Các người cảm thấy cô ta chỉ dựa vào bán kem mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

"Bà nói lời này là có ý gì?"

Đào Mai Hương nói đầy ẩn ý: “Mọi người đều kiếm tiền vất vả, ai mà không một đồng tiền bẻ hai? Không mang theo nhiều tiền, trong nhà thì nghèo, bản thân xinh đẹp lại còn ly hôn, các người tự ngẫm lại xem có thể làm gì”.

"Sao con mua nhiều thịt thế?"

Bà nội Ngô cau mày khi nhìn thấy thịt ba chỉ trong tay Lục Hạ.

"Con đứa nhỏ này sao lại không nghe lời khuyên của ta, con hiện tại cần phải tích góp tiền, chi tiêu nhiều như vậy về sau phải làm sao? Nếu không nghĩ cho bản thân thì phải nghĩ đến con cái".

"Cái này do gặp đúng lúc thôi ạ, không nghĩ lúc này lại có nhiều thịt như vậy."

Lục Hạ đặt thịt lên thớt, rửa tay liền đi trêu đùa Mãn Mãn. Mãn Mãn hiện đã được 4 tháng, giai đoạn này bé đã ăn ngon, đầu đã có thể nâng lên, cái đầu to to và thân hình nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Trên người cũng bắt đầu có thịt, trông trắng nõn mềm mại, khiến người ta muốn cắn một miếng.

"Vậy cũng không thể chi tiêu như vậy."

Bà nội Ngô vẫn cảm thấy đau lòng, bà cảm thấy mọi mặt của Lục Hạ đều tốt, chỉ là chi tiêu quá hoang phí.

Người khác mua về cũng sẽ cách nghỉ cách phân chia bảo quản, về sau từ từ ăn dần.

Lục Hạ lại không phải, một hai phải vội vàng ăn mới cam tâm.

Kể từ khi Lục Hạ chuyển đến, hai vợ chồng bọn họ đều đầy đặn hơn không ít.

“Chỉ khi chúng ta ăn uống đầy đủ thì con cái mới phát triển tốt được.” Lục Hạ dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của Mãn Mãn.

Mãn Mãn nhìn mái tóc của mẹ, lúc đầu có hơi ngơ ngác, nhưng ngay sau đó nhận ra mùi hương của mẹ, liền quơ chân múa tay mà nở nụ cười.

Bà nội Ngô mãi sau mới phát hiện ra Lục Hạ cắt tóc: "Trông con có tinh thần hơn trước, nhưng tóc lại cắt ngắn quá. Lúc mới bước vào bà còn tưởng là đàn ông."

Lục Hạ dáng người cao gầy mảnh khảnh, dù gầy nhưng vẫn phập phồng quyến rũ, đặc biệt bây giờ còn đang cho con bú, bộ ngực căng phồng, nét nữ tính rất rõ ràng.

Khuôn mặt của cô cũng rất nữ tính với vẻ ngoài dịu dàng nhu hòa, dù thay đổi tâm trí, cả người mạnh mẽ hơn rất nhiều thì cô vẫn khiến người ta cảm thấy ôn hòa xinh đẹp, không có tính công kích.