Giữa tháng sáu, thời tiết nóng bức, mặt trời nóng cháy.
Lục Hạ bế đứa trẻ trên tay, theo trí nhớ trong đầu đi dọc theo bóng cây đến một khu nhà trệt.
Hầu hết những người sống ở đây đều là cán bộ già đã nghỉ hưu trong nhà máy, mỗi hộ gia đình có một sân, phòng trước là nhà bếp, và bên kia sân là phòng khách và hai phòng ngủ.
Mặc dù khu nhà trệt không hoành tráng và thời thượng như các tòa nhà lầu, nhưng nó thoáng đãng hơn nhiều.
Vào mùa hè, mọi người đều thích mở cửa, có gió thổi trong sân, ngay cả khi không có quạt điện cũng sẽ rất mát mẻ.
Lục Hạ đi đến cửa một căn nhà, dừng lại, hét lớn vào trong: "Bà nội Vương, bà có ở nhà không ạ?"
"Tiểu Hạ, sao hôm nay con lại đưa đứa trẻ đến đây?"
Khi bà nội Vương nhìn thấy Lục Hạ, bà nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế tựa.
Bà nhìn đứa trẻ trong vòng tay của Lục Hạ, ngạc nhiên vô cùng, khi thấy đứa trẻ đã ngủ rồi mới không đưa tay ra ôm nó.
Chồng của bà nội Vương là một lão lãnh đạo trong nhà máy, lão lãnh đạo đã qua đời vài năm trước, bà nội Vương hiện đang sống một mình. Mấy người con đều không ở xung quanh, xa nhất là di cư ra nước ngoài.
Con cái muốn đưa bà vào viện dưỡng lão, nhưng bà không muốn rời khỏi nơi này, nơi bà đã ở gần như cả cuộc đời.
Lúc trước bà nội Vương ra chợ bán thức ăn thì vô tình bị ngã, Lục Hạ Chi đi mua thức ăn nhìn thấy đã đưa bà vào bệnh viện.
Thấy bà không có ai chăm sóc, cô ấy thường bớt thời gian đến giúp đỡ bà.
Bà nội Vương rất thích nguyên chủ, bà là người trong đại viện đối xử tốt nhất với cô ấy.
Nguyên chủ không chết đói trong bệnh viện khi cô sinh con cũng là nhờ sự chăm sóc của bà.
"Bà nội Vương, bà có thể giúp con trông coi đứa nhỏ được không ạ, con đi làm một số việc, lát nữa con sẽ quay lại."
"Khách khí với bà làm gì, con cứ để nó ở đây đi! Bà đã nuôi năm đứa con, chắc chắn sẽ giúp con chăm sóc nó."
Dừng một chút, bà nội Vương không nhịn được hỏi: "Bà nghe người ta nói... Tối nay con có định đem đứa trẻ đi không? "
"Bà nội Vương, con sẽ không đem đứa bé đi."
Bà nội Vương không lạc quan lắm: "Vậy thì nhà họ Cao có đồng ý không?."
Người nhà họ Cao đều không dễ đối phó, mẹ con Lục Hạ Chi làm sao mà chống đỡ được.
Lục Hạ do dự một hồi, cuối cùng quyết định thẳng thắn với bà nội Vương: "Con muốn ly hôn với Cao Thiên Hữu."
Cô chắc chắn sẽ ly hôn, đến lúc đó tin tức cũng sẽ lan truyền, còn không bằng bây giờ liền nói rõ ràng để tránh bà đến lúc đó lại miên man suy nghĩ.
Bà nội Vương là người mà nguyên chủ rất tôn kính, nếu là cô ấy cũng sẽ làm như cô vậy thôi.
Bà nội Vương sững sờ, "Ly... Hôn? "
Lục Hạ nhìn đứa trẻ trong vòng tay, "Bà nội Vương, con cùng anh ta thật sự không thể hòa thuận được nữa, trước kia con đã rất vất vả, con không muốn con gái mình cũng phải chịu khổ."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Lục Hạ, cái miệng nhỏ nhắn vẫn mυ'ŧ mυ'ŧ, trong mơ chắc lại đang uống sữa.
"Làm thế nào mà lại đi đến bước này? Con nghĩ kỹ lại đi, thật sự không thể chịu được nữa?"
Bà nội Vương cau mày, bà luôn cảm thấy tính tình của Lục Hạ Chi có chút mềm yếu, luôn âm thầm chịu đựng khi bị bắt nạt, không ngờ bây giờ lại kiên cường như vậy, trực tiếp muốn ly hôn.
Thời buổi này có không ít người vì muốn sinh con trai mà đem con gái đầu lòng của họ về quê, chứ không nghe nói vì lý do như vậy mà ly hôn.
Không phải không nhận con mà chỉ đem nó về quê để nuôi một thời gian.
Trước đây, khi những vợ chồng công nhân có thu nhập thấp ở thành phố không có thời gian chăm sóc con cái, nhiều người đưa con cái quê để cha mẹ giúp nuôi chúng trước, sau đó sẽ đón chúng về khi lớn hơn.
Lục Hạ Chi vậy nhưng lại đang chuẩn bị ly hôn vì con cái, điều mà bà không ngờ tới. Bà cũng tưởng rằng Lục Hạ Chi sẽ chịu đựng như trước, cùng lắm thì thường xuyên về quê gặp con gái.