Mạt Thế: "Hôn Quân" Trở Lại Dạo Chơi

Chương 48

Chuột lang nhỏ vừa lên tới, đã lập tức ngửi được mùi vị, chạy tới bên cạnh núi xác nhỏ, hai mắt trừng lớn đầy kinh hãi.

Lúc Trịnh Kim Bảo tới nơi, liền khó hiểu thấy được đôi mắt Topaz nhìn mình càng thêm long lanh lóng lánh.

Cô cũng lười đi lý giải tâm tình của con chuột này, phất tay với nó.

“Đi, moi tinh hạch trong đống xác đó ra. Nhớ kỹ, không được ăn vụng!”

Trịnh Kim Bảo vừa dứt lời, chuột lang nhỏ đã mau chóng gật đầu, lao tới chiến đấu.

Bắt đầu từ con trên cùng, nó dùng cặp răng cứng rắn của mình cạy mở ra một cái lỗ trên đầu sóc, máu tươi không ngừng chảy ra, mang theo chút dịch não và thứ thịt nhão nhoẹt, dính đầy lên lông chuột của nó…..

Trịnh Kim Bảo thoáng cau mày, sau khi thấy Topaz lôi được tinh hạch ra, liền để mặc nơi này cho nó, xuống hầm nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa rồi chiến đấu tổn hao không ít, cô cần phải mau chóng nghỉ ngơi bổ sung năng lượng.

Nhưng còn chưa ngồi được bao lâu, đã cảm giác nơi phía Tây truyền tới từng đợt gào rống và âm thanh nổ mạnh.

Hai mắt Trịnh Kim Bảo lập tức mở ra, phấn khích hô lên một tiếng, “Tới rồi!”

……

“Ông đây không biết cái não thối kia của nó đang nghĩ gì, nhưng là gì đi chăng nữa, thì với hai ngàn tang thi cỏn con còn có thể làm nên được trò trống gì chứ?”

“Hỏa hệ đâu, bắn! Biến chúng nó thành mồi nhắm cho ông đây!”

Theo tiếng Đào Cường hô lớn, mười mấy vị dị năng giả hệ hỏa lập tức hào hứng bắn ra [Hỏa Cầu] về phía đàn tang thi.

Mà cùng lúc đó, dị năng giả hệ thổ cũng nhanh chóng tiếp cận, dùng tường đất của mình làm cửa, chặn lại đám tang thi bên trong các tòa lầu.

Nguyễn Thành cảm thấy quái vật mà Liễu Hoài nhắc tới kia, chính là sao phúc chiếu mạng của bọn họ.

Cũng may nhờ có nó khiến tang thi cấp bốn kia đề phòng, nhốt một phần tang thi vào trong các tòa nhà, nên bọn họ mới có thể dễ dàng phong tỏa lối ra, rồi phóng hỏa đốt gọn một mớ như vậy!

Tiếng gào rống và âm thanh da thịt bị cháy lách tách vang lên, ngay sau đó truyền ra một mùi cháy khét khó ngửi.

Đào Cường không chút nào nao núng, dẫn theo một đám dị năng giả trực tiếp đánh vào đàn tang thi đang vây quanh hầm.

Hắn chạy như bay lao tới, cơ bắp trên hai cánh tay phồng lên, nện mạnh một quyền xuống mặt đất.

Ngay lập tức, dị năng hệ thổ lấy hắn làm đầu, nhanh chóng lan tràn ra phía trước hơn ba mươi mét, mặt đường dài cứ thế mà mạnh mẽ bị tách ra làm đôi, nuốt chửng hơn một trăm con tang thi đang điên cuồng lao tới.

Dị năng giả hệ hỏa theo sau lập tức phóng hỏa, đốt cháy tang thi bị rơi xuống hố.

Nguyễn Thành đứng từ xa quan sát không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Chẳng phải đã nói rõ là hiện tại nguyên vật liệu khan hiếm, hạn chế tổn thất nhất có thể rồi sao?

Đại đội trưởng của hắn thì hay rồi, vừa bắt đầu đã làm mất một con đường….

Đào Cường là dị năng giả hệ thổ và lực lượng cấp bốn, lao vào chiến đấu vô cùng dũng mãnh.

Hắn vận dụng dị năng hệ thổ bao bọc lấy hai chân, đi trên mặt đất thoăn thoắt như đang trượt nước, hai bước ba bước đã lao nhanh vào đàn tang thi, mở ra hình thức càn quét.

Mặt đất xung quanh dao động mạnh, một phần như bị lực lượng vô hình nào đó bóc lên cao rồi bào nát, hóa thành những dải đất dài ngoằng bén nhọn, nhắm thẳng vào đàn tang thi mà bắn tới.

Từng lớp tang thi ngã xuống như rạ, Đào Cường không hề ngơi nghỉ, sau khi dị năng thổ phóng xong, đã lập tức lao tới dùng tay không đấm nát đầu tang thi.

Một mình hắn, bao thầu cả một vùng chiến trường, giải quyết hơn phân nửa số tang thi đang bao quanh hầm.

“Ha ha ha, mới từng này, một mình ông đây còn không đủ chơi!”

Nguyễn Thành cũng không chút nào rảnh rỗi, dựa vào mạng lưới liên hệ của dị năng giả tinh thần, điều động các nhóm quân bao vây và tấn công, đảm bảo không bỏ sót bất cứ một con tang thi nào.

Chiến trường hơn hai ngàn tang thi, bị đại đội gần một trăm người bào sạch trong thời gian vỏn vẹn chỉ gần hai mươi phút.

Đến khi bóp chết một con tang thi cuối cùng, Đào Cường vẫn cảm giác như đánh chưa đã, hắn nhàm chán hừ lạnh, “Hừ, chỉ có bấy nhiêu? Mồ hôi ông đây còn chưa ra đủ làm mát người!”

Sắc mặt của Nguyễn Thành phía xa lại không hề tốt.

“Trong tầm mắt không còn có tang thi nào di động.”

“Không cảm nhận được dao động của tang thi, không tìm thấy tang thi biến dị cấp bốn!”

Âm thanh báo cáo liên tục vang lên, sắc mặt Nguyễn Thành càng lúc càng trầm.

Tang thi đều đã bị diệt, nhưng tang thi cấp bốn lại như bốc hơi hoàn toàn không thấy.

Nó đâu rồi? Trốn rồi? Hay chẳng lẽ phát hiện đánh không lại, nên đào thoát rồi?

Nén cảm giác bất an đang mỗi lúc một lớn dần, Nguyễn Thành liên hệ với đội trưởng nhà mình, “Đội trưởng, có phát hiện thấy gì bất thường hay không?”

Đào Cường nhíu mày lắc đầu, “Không có!” hắn lại quay sang các dị năng giả đang tụ lại quanh mình, hỏi lớn: “Các cậu thấy thế nào?”

Đám người cũng đồng dạng liên tục lắc đầu.

Đầu mày Nguyễn Thành càng cau càng chặt, “Tang thi cấp bốn biến mất không thấy, ngài cẩn thận một chút, tôi đã cử đội trinh sát và dị năng giả tinh thần đi xung quanh tìm kiếm rồi.”

Đào Cường nghe vậy thì ha ha cười lớn, “Ha ha ha, không chừng là bị sự uy mãnh của ông đây dọa cho chạy mất rồi!”

Mặc dù lời nói là thế, nhưng dị năng hệ thổ lại không ngừng tràn ra xung quanh, tìm kiếm những dị động khác thường.

Đột nhiên, dưới chân hơn mười mét dường như chạm phải một cái chắn, Đào Cường giật mình, “Thứ gì….”

Còn chưa kịp suy nghĩ, trực giác đã mau chóng cảnh báo khiến hai mắt hắn lập tức trợn to hét lớn, “Mau tránh ra!”

Nhưng chuyện đã muộn, ngay khi cảm giác bản thân bị phát hiện, tang thi cấp bốn lập tức thu bài, lá chắn tinh thần nâng đỡ một phần mặt đất phía trước hầm trú ẩn liền biến mất, mặt đất xung quanh ầm ầm đổ sụp.

“Đại đội trưởng!”

Đám người trăm miệng một lời, ngay cả Nguyễn Thành cũng sợ hãi tới mức không tin vào mắt mình.

Một cái hố siêu to khổng lồ cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ, nuốt chửng toàn bộ các dị năng giả và Đào Cường đang đứng bên trên!

Mà mặt đất ở vị trí xung quanh tòa nhà nơi Nguyễn Thành đang dừng chân, cũng truyền đến những tiếng nứt vỡ, tang thi cứ như lũ xác chết đội mồ sống dậy, ùn ùn chui ra khỏi mặt đất, há mồm gào thét lao tới.