Mạt Thế: "Hôn Quân" Trở Lại Dạo Chơi

Chương 8

“Phanh phanh phanh phanh phanh!”

“A a a a a!”

Năm tiếng súng vang lên, xung quanh một mảnh hét thảm, trên váy áo của người phụ nữ lộ ra ba cái lỗ đạn lớn, trên vành mũ rộng thùng thình cũng có hai lỗ khói đang bốc lên.

Người phụ nữ sợ tới mức hai chân run rẩy liên mồm hét toáng, người trong xe lúc này mới lao ra đỡ cô ta.

Trịnh Kim Lâm làm như không có chuyện gì, hướng đám chiến sĩ nói: “Phàm là kẻ cản trở người thi hành công vụ, gây ảnh hưởng đến lượng lớn sinh mạng người dân. Khuyên can không được liền không cần nói nhiều, xử bắn tại chỗ!”

Có trời mới biết, hắn phải kiềm nén bao nhiêu mới không khiến viên đạn rơi trên người ả ta!

Mấy người Lục Ngân nghe vậy cũng không phàn nàn, lập tức đứng thẳng người hô to: “Rõ!”

Sau đó đồng loạt rút súng….

“Dời dời dời, tôi dời, chúng tôi dời!”

Một người trung tuổi từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi yên trong một chiếc xe khác, lúc này mới hốt hoảng nhảy xuống cầu tình: “Các vị sĩ quan bình tĩnh, các vị sĩ quan bình tĩnh, bây giờ chúng tôi liền dời, thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng tôi dời!”

Trịnh Kim Lâm hoàn toàn không thèm để lời của hắn vào tai, hướng một người chiến sĩ đứng sau Lục Ngân ra lệnh: “Lâm Khánh, dời!”

Người chiến sĩ tên là Lâm Khánh vội đáp một tiếng, sau đó chạy nhanh qua dùng một tay túm lấy con xe treo đầy đồ đạc ở gần nhất, nhẹ nhàng kéo lùi về, ném xuống sông.

Một tiếng “Ùm” lớn vang lên, xung quanh liền truyền tới vô số âm thanh hoan hô tán thưởng.

Lâm Khánh lại chạy tới chiếc xe còn lại, mặc cho hai người kia liên tục khóc than, cưỡng chế kéo mạnh đống đồ lỉnh kỉnh treo hai bên xe xuống, không nói hai lời, tiếp tục ném.

Xong xuôi mới quay lại bên người Trịnh Kim Lâm đợi lệnh.

Trịnh Kim Lâm hướng về phía Lục Ngân gật đầu, giao lại chỗ này cho hắn tiếp tục điều hành, trong thoáng chốc, nhóm người xung quanh liền đổ về phía trước.

Người phụ nữ mặc quần áo quý giá, từ đầu tới cuối chỉ dám bấu víu vào cánh tay của người đàn ông mặc tây trang bên cạnh, che miệng khóc nức nở, hoàn toàn không còn có bộ dáng hùng hùng hổ hổ như lúc đầu.

Người đàn ông trung niên thấy sự không thể cứu vãn, cũng chỉ có thể cắn răng đè nén tức giận, quay đầu rống hai người bọn họ: “Còn không mau lên xe!”

Cả quá trình, người đàn ông mặc tây trang kia không hề nói lấy một lời, chỉ im lặng nghe theo, đỡ người phụ nữ ngồi vào xe.

Bề ngoài thì không ngừng vỗ về, an ủi bảo cô ta nín đi. Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà mỉa mai.

Từ đầu hắn đã khuyên can, nhưng hai cha con kia lại không nghe vào.

Mặc kệ, cuối cùng chịu thiệt vẫn là bọn họ, hắn chỉ cần làm bộ ngoan ngoãn đi theo kiếm chỗ tốt là được….

Giải quyết được tắc nghẽn, đoàn người lại mau chóng tiến về phía trước.

Lúc này Trịnh Kim Lâm mới nhớ ra còn có Triệu Kim Mỹ, quay đầu đã thấy cô ta ở ngay sau lưng, hắn theo bản năng hỏi một tiếng: “Xe đâu rồi?”

Mặc dù Triệu Kim Mỹ tức giận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn là tươi cười dịu dàng: “Anh Kim Lâm, anh không nhớ sao, lúc nãy đồng đội dị năng không gian của anh đã giúp chúng ta thu lại rồi.”

Đồng đội dị năng không gian – Tống Vỹ ở bên cạnh liền gật đầu: “Phó đội trưởng, ngài có cần lấy xe luôn không ạ?”

Trịnh Kim Lâm vừa định lắc đầu bảo không cần, nhưng ngẩn ra một lúc lại gật đầu: “Lấy xe đi, cử một người đưa Kim Mỹ đến nơi an toàn.”

Triệu Kim Mỹ nghe vậy hiển nhiên không đồng ý, suy cho cùng, còn nơi nào có thể an toàn hơn so với việc ở bên cạnh mấy anh em nhà họ Trịnh chứ?

Nhưng Trịnh Kim Lâm đã sắp xếp xong cho cô ta: “Em đi trước đi, sóng tang thi sắp đến rồi, dù sao thì dị năng hệ thủy…. cũng không hỗ trợ được bao nhiêu!”

Nói rồi liền để lại Triệu Kim Mỹ với khuôn mặt tái nhợt, bước lên một chiếc xe quân dụng, lái về phía hướng Bắc, nơi sóng tang thi đổ đến.

Tống Vỹ bên cạnh đã lấy xe ra, gọi một chiến sĩ nhỏ tuổi tới lái xe, lịch thiệp mở cửa cho Triệu Kim Mỹ: “Triệu tiểu thư, mời!”

Triệu Kim Mỹ siết chặt nắm tay, kìm nén tức giận nặn ra một nụ cười, gật gật đầu với anh ta, rồi mới bước lên xe.

Đã hơn một năm, người nào người nấy cũng đều một tiếng Triệu tiểu thư, hai tiếng Triệu tiểu thư kêu, hoàn toàn không xem cô là người nhà họ Trịnh…

Triệu Kim Mỹ vừa thắt dây an toàn xong, xe đã nhanh chóng lăn bánh chạy đi.

Cô tựa người vào lưng ghế, bỏ ngoài tai những xô bồ bên ngoài, nhắm mắt dưỡng thần…

Mặc kệ, hiện tại Trịnh Kim Bảo và Trần Kim Hoa đã chết, phái nữ duy nhất được nuông chiều trong nhà chỉ còn lại một mình mình!

Triệu Kim Mỹ không tin, anh em nhà họ Trịnh còn có thể ngó lơ cô!

Nghĩ tới đây, cô ta không cấm được cong môi cười, những cảm xúc xáo trộn trong lòng cũng dần lắng đi….

Một kiếp này, cô ta đã được định sẵn là người thắng.