Thập Niên 70: Nàng Dâu Bỏ Trốn

Chương 49: Hình tượng anh trai

Không phải cô không tôn trọng cô ấy, thế nhưng nếu để lại những nhân tố không xác định đó ở bên cạnh, thì chẳng khác gì tự đưa chuôi dao cho người khác.

Chỉ khi đốt đi, mới chặt đứt toàn bộ những mối nguy tiềm tàng.

Thấy thái độ này của em gái, Lận Vĩ lại càng không tin, thế nhưng lúc này không thích hợp để tra hỏi.

Lại nói, dù thế nào cũng phải để con nhóc chết tiệt này nghỉ ngơi đàng hoàng một đêm, đợi tinh thần tốt lên rồi mới có sức mà ứng phó với lần tính sổ này của anh ấy.

Lần này nếu không để cô nhớ lâu một chút, chưa biết chừng lần sau cô còn làm ra những chuyện đáng sợ hơn...

Nghĩ đến đây, anh ấy không tiếp tục truy hỏi nữa, mà thân thiết chọc chọc lên trán của em gái, rồi kéo anh cả rời đi.

Còn về yêu cầu đợi đến trưa mai hẵng đến đón của em gái, anh ấy chưa nói sẽ đồng ý.

Lấy hiểu biết của anh ấy về cha mẹ, ngày mai khi trời còn chưa sáng, hai ông bà đã tự chạy đến thăm con gái mình rồi.

Lận Minh: "Ban nãy em nói thư gì đấy?"

Lận Vĩ: "Hả? Em có nói à?"

"Có, Đình Đình còn nói con bé đốt rồi. Hai đứa giấu anh chuyện gì phải không?

"Anh, anh nghĩ nhiều rồi. Nếu không anh quay lại hỏi con bé xem sao nhé? Đúng rồi, ban nãy thím thông gia đã mời chúng ta ăn sủi cảo, ngày mai khi đến đón em gái, chúng ta nhớ xách chút đồ tốt qua biếu nhé."

"Em nói đúng. Hôm trước chúng ta vừa săn được một con hươu, ngài mai biếu nhà thím ấy cái chân sau nhé?"

"Thịt thêm con gà nữa, lần này Đình Đình đã chịu rất nhiều vất vả."

"Được, ngày mai anh sẽ dậy sớm, giữ cả máu gà cho em gái nữa, con bé thích..."

Lận Đình: "..."

Thấy bóng lưng và giọng nói của các anh biến mất trong gió tuyết, Lận Đình chậm rãi đóng cửa nhà lại.

Trong lòng cô lại càng hiểu biết sâu sắc hơn về hình tượng thành thật ngay thẳng của anh cả rồi.

Chỉ nói vài câu mà lực chú ý của anh ấy đã bị chuyển sang vấn đề khác.

"Đình Đình..."

Lận Đình quay đầu lại, tầm mắt cô đối diện với tầm mắt của mẹ chồng.

Lúc này, ý cười trong mắt bà đã biến mất, bà nhìn chằm chằm hai túi đồ trên bàn, dè dặt hỏi: "Mẹ, mẹ có thể xem di vật của nhóc Tiếu không?"

Sao lại không?

Sau khi Lận Đình xuyên vào thế giới này, cô cũng mất đi người thân nên có thể hiểu được cảm giác của bà. Đôi mắt cô đỏ hoe: "Được chứ ạ."

Sáng hôm sau.

Lận Đình bị tiếng ồn ào đánh thức.

Thế nhưng con mắt cô rất nhức, không muốn mở ra, nên lười biếng lật người định ngủ tiếp.