Vừa nghĩ đến địa vị của Hoắc Tiếu ở đời trước, đáy lòng Vương Tú Cầm lại càng có động lực hơn.
"Con lại đi đâu đấy? Không thấy ngoài trời vẫn còn đổ tuyết đấy à?" Thấy con gái xách rổ, còn mặc quần áo mới chuẩn bị ra ngoài, Triệu Tam Ny xụ mặt chất vấn.
Trong lòng bà ta lại thầm nghĩ, dạo này nhóc Cầm cứ hay mất hồn mất vía, cả ngày chẳng thấy bóng dáng ở nhà, cũng không biết nó ra ngoài làm gì nữa.
Triệu Tam Ny rất gầy, có thể dùng từ gầy trơ xương để miêu tả.
Cũng vì quá gầy, gương mặt vốn đã hóp lại càng hóp hơn, thoạt trông bà ta vô cùng cay nghiệt.
Thật ra tính cách bà ta không xấu, người cũng đứng đắn, thế nhưng gương mặt bà ta thoạt trông rất đáng sợ, Vương Tú Cầm của đời trước cũng sợ.
Nhưng cô ta đã sống lại một đời, đời trước đã đấu đá với mẹ chồng ác độc cả đời rồi, bây giờ cô ta chẳng còn sợ cái mặt lạnh của mẹ mình nữa.
Bây giờ cô ta chỉ tùy ý liếc cái rổ trên tay, trên gương mặt thanh tú hiện ra một nụ cười: "Con đến tìm thím Tú trò chuyện một lát, gần đây tâm trạng thím ấy không tốt cho lắm, con thấy thím ấy rất đáng thương. Vừa hay con cũng phải khâu đế giày, đến đó vừa làm vừa trò chuyện giúp thím ấy giải sầu."
Triệu Tam Ny ngờ vực, tiến lên xốc tấm vải che rổ lên, lật qua lật lại, xác định trong rổ thật sự chỉ có đế giày, bà ta mới buồn bực hỏi: "Con tốt với thím Tú của con từ bao giờ thế? Không phải con không có kiên nhẫn nghe người ta lải nhải à?"
Vất vả lắm em Tú mới có chút hi vọng, con nhóc Cầm này lại không khéo mồm khéo miệng, chỉ sợ lại nói gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta thôi...
Vương Tú Cầm thầm nghĩ: bây giờ cô ta cũng chẳng có kiên nhẫn nghe đâu, thế nhưng đó là mẹ chồng tương lai của cô ta, cô ta phải lấy lòng chứ sao.
Đúng rồi, trong túi cô ta còn hai viên kẹo nữa, cô ta dự định để chút nữa mang ra dỗ dành cặp sinh đôi, đây đều là cơ hội để cô ta thể hiện bản thân cả đấy.
Vương Tú Cầm tin chắc, chỉ cần có thể lấy lòng già trẻ nhà họ Hoắc, thì Hoắc Tiếu nhất định sẽ cưới cô ta.
Dù sao người phụ nữ xấu xa Lận Đình kia cũng dùng cách này mới được gả vào nhà họ Hoắc mà.
Nếu cô ta không tận dùng khoảng thời gian này để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thì cô ta đúng là kẻ ngốc.
Đương nhiên, cô ta sẽ không để lộ những ý đồ đó ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Vương Tú Cầm không thèm quan tâm đến những lời chất vấn của mẹ mình nữa, mà bịt chặt tai, rồi đẩy cửa ra ngoài.