Thập Niên 70: Nàng Dâu Bỏ Trốn

Chương 24: Từ chối

Mặc dù trong lòng cô vẫn rất khó chịu khi mình bị xuyên không và trở thành vợ của người nào đó một cách khó hiểu.

Thế nhưng có vài chuyện, vẫn nên có giới hạn.

Cô không rõ trong này có bao nhiêu tiền, thế nhưng nhìn độ dày của phong bì, cô biết khoản tiền này không nhỏ.

Dưới tình huống biết nhà họ Hoắc có tiền, mà cô vẫn thản nhiên nhận lấy, thì chẳng khác nào hắt nước bẩn lên thân phận anh hùng của Hoắc Tiếu à?

Nghĩ đến đây, ý từ chối trên gương mặt của Lận Đình lại càng kiên định hơn.

Triệu Phượng Anh không ngờ Tiểu Lận sẽ có phản ứng này.

Cô gái nhỏ da trắng môi đỏ, sống mũi rất cao, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, hơn nữa trên khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ, vốn là một cô gái vừa xinh đẹp vừa phong lưu.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt cô vô cùng kiên định, mặt mày đoan trang, càng làm nổi bật sự xinh đẹp của cô.

Chính sự kiên định của cô khiến bà ấy hiểu rằng, đối phương không hề giả vờ đưa đẩy.

Về phần Lữ Tinh Tinh, đây là lần đầu tiên chị ấy và Lận Đình gặp mặt nhau, nên không tiện khuyên bảo đối phương.

Nhưng do cùng là vợ quân nhân, trong lòng chị ấy không khỏi suy nghĩ một vài cách khác để giúp đỡ cô.

Lận Đình thành thật từ chối: "Chị dâu, những lời em nói là thật, em thật sự không cần mọi người quyên góp tiền đâu ạ, còn về phần tấm lòng của các chiến sĩ, em xin nhận thay Hoắc Tiếu."

Thấy đối phương vẫn không chịu nhận lại phong bì, Lận Đình do dự vài giây, cuối cùng vẫn nói: "Nếu em thật sự nhận lấy, thì đến chính bản thân em cũng không biết, lần này mình đến đây có phải sai rồi không."

Nghe vậy, Triệu Phượng Anh cau mày, giọng điệu có chút giận dỗi: "Em đừng nói như thế."

Trên gương mặt Lận Đình hiện rõ vẻ áy náy: "Em cũng không còn cách nào khác."

Triệu Phượng Anh thở dài: "Chúng ta tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa, đợi chút nữa lão Ngụy về, em nói chuyện với ông ấy đi."

Nghe thấy những lời này, Lận Đình cũng không tiện kì kèo thêm nữa: "Cảm ơn chị dâu ạ."

Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, giọng điệu Triệu Phượng Anh vừa trìu mến vừa oán trách: "Bây giờ cảm ơn vẫn hơi sớm đó, cũng không biết em nghĩ thế nào nữa, chẳng thấy ai ghét tiền như em cả."

Là người thì chẳng có ai chê tiền, Lận Đình cũng chỉ là một người bình thường thôi.

Thế nhưng trong lòng cô cảm thấy bản thân chưa thảm đến mức cần mọi người quyên góp tiền.

Dưới điều kiện tình huống cho phép, ai cũng muốn giữ vững thể diện của bản thân.

Nhất là khi thể diện này thuộc về Hoắc Tiếu.

Cô căn bản không có quyền nhận lấy.