Mộ Dung Trọng không thể động đến nhà họ Lục, còn không gϊếŧ được một chủ tiệm hoa không quyền không thế sao?
Vì vậy đó là “chuyện vui” mà Tống Hàng buộc phải chấp nhận.
Vì Tống Hàng đã đồng ý hòa giải, Lục Trì cũng không can thiệp nhiều.
Mặc dù cậu là anh trai của vợ, Lục Trì cũng không muốn vì người ngoài mà bận tâm.
Chỉ là bây giờ Lục Trì suy nghĩ cẩn thận, tại sao Tống Hàng lại tặng quà cho mình? Còn đặc biệt hỏi thăm mình trước đây từng nuôi chó?
Lục Trì không hiểu.
Không lẽ Tống Hàng giải quyết xong chuyện của Mộ Dung Trọng, bắt đầu giải quyết chuyện của nhà họ Lục?
Lục Trì nghĩ ra một khả năng, hàm răng sau cắn chặt lại.
Tống Hàng sẽ không phải là bắt đầu điều chỉnh mối quan hệ của cậu với “con trai nhà kim chủ”?
Bằng cách này khi cha anh trở về nước, Tống Hàng có thể hòa giải hai cha con, cậu sẽ trở thành cha nhỏ của anh?
Lục Trì suy nghĩ nửa đêm, cuối cùng cảm thấy khả năng này là lớn nhất.
Với tư duy kinh doanh điển hình, Lục Trì tin chắc không có lợi không dậy sớm*, nên anh nghĩ Tống Hàng có thể có ý đồ riêng.
(* Một phép ẩn dụ để làm điều gì đó vì lợi nhuận)
Để không nhận ân tình của Tống Hàng, Lục Trì quyết định đền đáp lại.
Tránh việc sau này Tống Hàng lôi chuyện tặng chó ra nói.
Lục Trì nhớ ra mình đã nhặt được chiếc điện thoại cũ bị hỏng của Tống Hàng, hôm đó quá hỗn loạn, anh bảo người khác đem đi sửa nhưng quên chưa nói với Tống Hàng.
Sáng mai thư ký sẽ mang điện thoại tới, Lục Trì quyết định trả lại cho cậu.
Lục Trì ở trong phòng làm việc suy nghĩ đến đau đầu, cuối cùng mới trở về phòng ngủ vào sáng sớm.
Hai tay bị thương, anh không thể cầm ảnh bà xã lên hôn nữa, Lục Trì nhìn bức ảnh trên tủ đầu giường.
Anh cúi xuống hôn nhẹ, chiều chuộng mà nói: “Bà xã ngoan nha, chúc ngủ ngon.”
Lục Trì nhìn bức ảnh người vợ xinh đẹp, cổ họng chuyển động, không nhịn được lại hôn thêm một cái.
Đầu lưỡi mạnh mẽ và thô bạo trượt qua, nếu đối phương là người thật, chắc đã bị anh câu lấy đầu lưỡi rồi.
"Ưʍ... ngoan lắm."
Tâm trạng Lục Trì lại vui vẻ, anh ngủ lúc ba giờ sáng.
Đồng hồ sinh học như được định sẵn khiến anh thức dậy đúng bảy giờ. Chó con Tống Hàng mua hôm qua đã chạy nhảy khắp biệt thự vào sáng sớm, thấy Lục Trì xuống liền cọ chân anh.
Lục Trì cũng không rảnh để nổi giận với một con chó, hỏi quản gia Lâm: “Tống Hàng nói con chó này tên gì?”
Quản gia Lâm bên cạnh trả lời: “Cậu chủ, con chó này chưa có đặt tên, cậu có thể chọn một cái tên cho nó không?”
Lục Trì nhìn con cún cọ chân mình, hạ giọng nói: “Gọi nó là Lục Gia Gia đi, gia của gia tăng.”
Quản gia Lâm hoài nghi, cái tên này không giống tên chó thường có nhỉ?
Thường phải là Đại Hoàng, Tiểu Hoàng gì gì đó chứ?
Lục Trì hơi hơi ngẩng đầu, ngước nhìn trần nhà, giọng khàn khàn: “Nếu Tống Gia không chết, tôi đã nghĩ tới, đứa con đầu lòng của chúng tôi sẽ tên Gia Gia.”
Quản gia Lâm: “...”
Sau đó, Tống Hàng rời giường xuống lầu nghe nguyên nhân, cũng không nói nên lời..
Người yêu qua mạng chưa từng gặp mặt, ngay cả tên đứa bé Lục Trì cũng đã nghĩ kỹ rồi?
Còn con đầu lòng nữa?
Nghĩa là anh đã nghĩ tên con thứ hai, thứ ba rồi à?
Tống Hàng nghĩ nếu còn không để “Tống Gia” sống lại, Lục Trì sẽ phải mua mộ chôn, sau đó chết đi gặp vợ dưới suối vàng mất.
Tống Hàng vô cùng lo lắng mà vội vàng ăn sáng xong, chạy lên lầu hai, quay về phòng mình, mở máy tính bắt đầu tải game.
Lục Trì cũng quay lại phòng làm việc xem tài liệu.
Nửa tiếng sau, có người gõ cửa, một nam thư ký mặc âu phục và đeo kính mắt vàng, mang điện thoại vào: “Boss, điện thoại của ngài Tống đã sửa xong.”
“Anh có muốn xem tình trạng sửa chữa của điện thoại không?”
Lục Trì gật đầu.
Thư ký giúp ông chủ hai tay không tiện mở khóa, trượt màn hình vài cái, rồi đưa cho Lục Trì: "Xin xem qua."
Rồi leng keng một tiếng.
Dưới ánh mắt của cả hai, tài khoản SNS tự động đăng nhập trên điện thoại cũ của Tống Hàng nhận được tin nhắn.
Thanh thông báo hiện lên.
【Tống Gia】: Anh à, anh khen Lục Trì trước mặt em, nhưng em không quen biết anh ấy, là anh và anh ấy yêu đương cơ mà.
【Tống Gia】: Hơn nữa, em ở nước ngoài sống rất tốt, bệnh tình đã được kiểm soát, cảm ơn sự quan tâm của anh.
Lục Trì và thư ký trong phòng làm việc thường xuyên đối mặt với việc sóng to gió lớn.
Hai tin nhắn này giúp họ nhanh chóng hiểu ra trước sau.
Một, người yêu mạng của ông chủ thực ra là anh trai của vợ anh, người tình nhỏ của cha anh giả dạng.
Hai, Tống Gia thật không hề hay biết.
Thư ký Hứa thầm cảm thán.
Chuyện điên rồ nhất, Tống Hàng cho phép tài khoản đăng nhập đồng thời trên nhiều thiết bị.
Nên cuộc trò chuyện giữa anh em được “phát sóng trực tiếp” trên chiếc điện thoại này.
Tống Hàng đã trả lời em gái.
【Tống Hàng】: Em yêu quý, em cũng có mạng rồi à, anh đã hòa giải với Mộ Dung Trọng.
【Tống Hàng】: Còn Lục Trì thì em tự sắp xếp, nhưng anh cần dùng danh nghĩa của em giải quyết chuyện yêu qua mạng. Lúc đó dù em thích hay không, cũng không sao, cuối cùng, người này có hơi biếи ŧɦái.
【Tống Gia】: ??? Ví dụ?
【Tống Hàng】: Ảnh mèo khóc.jpg, anh chỉnh ảnh của mình một chút rồi gửi cho anh ta, tối hôm đó anh ta hôn ảnh vợ mà cương cứng.