Tống Hàng không biết phải trả lời như thế nào, cậu chỉ điều khiển nhân vật trò chuyện thêm với Lục Trì một lúc nữa rồi kết thúc thời gian yêu đương.
Trước khi offline, Tống Hàng nghĩ ngợi rồi quyết định nên chặt đứt luôn.
Cậu đã rất phân vân mấy ngày nay, mỗi đêm đều không ngủ được.
Tống Hàng mơ thấy, không lâu sau đó, tòa án mở phiên tòa, kết án cậu mười năm tù.
Trong thời gian đó, Lục Trì chỉ ở trước toà án, anh ngồi trong xe tùy tiện liếc nhìn cậu một cái.
Tống Hàng giơ tay che lại mắt, đau đầu.
Người yêu đương với Lục Trì là cậu, người khiến Lục Trì thích cái tên Tống Gia cũng là cậu, nhưng Lục Trì lại thích em gái chứ không phải cậu đâu, với lại Lục Trì còn bởi vì cha thích đàn ông, vì vậy mà không mấy thân thiện với đồng tính luyến ái.
Tống Hàng nghĩ, vẫn nên chạy trốn thì hơn.
Trước khi Tống Hàng offline, đã vô cớ nói với Lục Trì một câu khó hiểu: “Em rất vui khi được gặp anh trong khoảng thời gian này, đây là kỷ niệm khó quên của em. Cảm ơn sự đồng hành của anh.”
Lục Trì hơi khó hiểu, nhưng vợ ở đối diện đã offline rồi.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an.
Nhưng “Tống Gia” nói sức khỏe cô không tốt, buổi tối thường đi ngủ sớm, Lục Trì cũng không muốn làm phiền cô, chỉ có thể đợi ngày hôm sau nói chuyện tiếp.
*
Bên này, Tống Hàng đăng nhập SNS của mình, thành thạo nhắn tin riêng cho một người dùng nào đó, không hề gián đoạn.
【 Ẩn danh】: Đại ca ơi, giấy tờ giả anh làm xong chưa đấy?
【 Làm giả giấy tờ chuyên nghiệp】: Ngày mai sẽ gửi cho cậu, người ta làm giả các loại giấy tờ khác, còn cậu đi làm giấy chứng tử, loại nghiệp vụ hiếm gặp này, tất nhiên phải mất thời gian chứ?
【 Ẩn danh】: Được rồi.
Tống Hàng quyết định “chết” để trốn.
Vì để mọi chuyện trông giống thật nhất, những ngày gần đây, cậu đặc biệt thuê người làm giả giấy tờ chứng tử, còn đặt làm hũ tro cốt có hình em gái.
Ngày mai, sẽ là lúc cậu vạch trần sự thật với tên nam chính điên khùng kia.
Bằng chứng giả chết đã có đầy đủ.
Em gái đã “chết”, hai tên nam chính có vấn đề về đầu óc đừng hòng bắt nạt anh trai tội nghiệp nữa.
*
Hôm sau, Tống Hàng nhận được một loạt giấy tờ giả, rồi đi vòng quanh nhà hỏa táng, đào một ít đất bỏ vào hũ tro cốt.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo*
* Ý nói là chỉ cần mình sống là được.
Tống Hàng quay lại cửa hàng hoa, Tiểu Vương giật mình khϊếp sợ.
“Ông chủ Tống, anh đây là...”
Tống Hàng đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Cậu biết tại sao tâm trạng tôi không được tốt những ngày qua không? Em gái tôi... đã qua đời rồi, hôm nay nhà hỏa táng mới có lịch hỏa táng em ấy.”
Nói tới đây, khó mà thốt thành lời.
Tống Hàng ôm hũ tro cốt, bảo Tiểu Vương : “Làm phiền cậu lái xe đưa tôi đến một nơi.”
Tin tức em gái chết, Tống Hàng không định báo cho tên nam chính cố chấp ở học viện quý tộc, sớm muộn gì hắn cũng tự biết thôi.
Hiện tại tên đó không có khả năng đưa cậu vào tù, vấn đề chính là đối phó với Lục Trì.
Bây giờ cậu sẽ đi gặp Lục Trì để nói lời chia tay, lúc Tống Hàng tới, Lục Trì không có nhà.
Người quản gia mời cậu ngồi đợi một lát, sau đó liền mang trà nóng lên cho thiếu niên đang bất an, nói ngài Lục sẽ về ngay.
Không lâu sau, biệt thự nhà họ Lục.
Một chiếc Passat màu đen phanh gấp trước cửa.
Người đàn ông mặc âu phục bước xuống xe, từng bước một, cười lạnh, ánh mắt anh lạnh lẽo như rắn hổ mang, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Lục Trì cười nhạo.
Anh tò mò muốn xem tên “nhân tình” Tống Hàng của cha anh dám to gan đến tận nhà làm gì.
Người hầu nữ kéo cửa ra.
Cửa mở ra, thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng khách, ánh sáng chiếu lên lưng, khiến bộ âu phục đen làm tôn lên màu da trắng hồng của cậu, đôi mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt, trong tay còn ôm một hộp vuông nhỏ.
Lục Trì phải thừa nhận, thiếu niên này rất xinh đẹp, diện mạo rất tinh xảo.
Nhưng anh vẫn ghét cay ghét đắng.
Lục Trì tiến lại, một tay bóp chặt cổ Tống Hàng, ấn cậu xuống sofa, từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt khinh bỉ.
“Tống Hàng phải không, tôi đã nói nếu con vịt đực can đảm này dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ...” Lục Trì gân xanh trên trán nổi lên, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Làm cho cậu sống không bằng chết!”
Tống Hàng gian nan nhắm mắt lại, tên nhân vật phản diện này thật sự biếи ŧɦái tới mức gϊếŧ người à.
Vì quá sợ hãi tột độ, Tống Hàng liền giải thích: “Tống Gia! Tôi là anh trai của Tống Gia.”
Lục Trì sững lại, chợt buông lỏng tay ra.
Không thể nào trùng hợp đến vậy chứ, vợ anh nhiều năm qua chưa gặp anh trai?
Bọn họ đều là họ Tống...
Lục Trì đang định mở miệng.
Nhưng thấy Tống Hàng ho khan vài tiếng, sau đó rơi nước mắt.
Tống Hàng cười khổ một tiếng, mũi chua xót, nghẹn ngào nói: “Lục tổng, em gái tôi Tống Gia bị ung thư giai đoạn cuối, vẫn luôn cố gắng chống chọi, đêm qua đã qua đời, hôm nay sẽ được hỏa táng.”
Đồng tử Lục Trì khẽ rung động, sau đó lạnh lùng cười: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Tống Hàng rũ mắt: “Tôi nghe nói anh và em gái tôi yêu đương trong game, em ấy có nói với anh về việc em ấy bị bệnh phải không?”