[HP] Thác Vị Nhân Sinh

Chương 4: Linh hồn cùng tồn tại.

—o0o—

Legilimency không phải là thần chú dùng để gϊếŧ người, nó chuyên dùng để thám thính tin tức. Chính vì thế Salazar hiểu được một việc, điều giáo sư này quan tâm nhất chỉ là tung tích của Potter.

Salazar nhắm mắt lại, lần đầu tiên cẩn thận cảm nhận sự dao động linh hồn trong cơ thể, cuối cùng anh mở mắt ra và lên tiếng, “Trò ấy không có việc gì, chỉ đang ngủ thôi.”

“Cái gì?” Đũa phép của Snape không hề hạ xuống.

“Một cơ thể, hai linh hồn.” Salazar chỉ chính mình, “Tôi vô tình đoạt lấy cơ thể trò ấy nên một khi tìm ra cách tôi sẽ rời đi.” Ở thời đại này thì anh chỉ một người ngoài cuộc, anh không muốn can thiệp vào cách sống hay tình thế hiện giờ của phù thủy vậy nên nếu tìm ra phương pháp trở lại, anh sẽ lập tức rời đi.

Snape nhanh chóng nắm bắt được ý tứ câu nói, “Mi đang đùa gì vậy?” Potter bị hồn ma nhập vào người sao?

“Cơ thể này chính xác là Harry Potter, tin hay không tùy anh.” Salazar nhún vai, nhìn thấy một giáo sư quan tâm học sinh nên anh mới nói sự thật cho biết.

Tâm trạng đang rối loạn của Snape bình phục, Kẻ Được Chọn còn sống là tốt rồi, người này không giống đang nói dối, “Như vậy, mi là ai?”

“… một Slytherin.” Chần chờ trong chốc lát Salazar nhanh chóng nói như thế về mình.

Biểu cảm của Snape giống như vừa nuốt phải một con sên, một linh hồn Slytherin nhập vào người Kẻ Được Chọn? Trời ạ, sẽ không phải trò đùa của mấy hồn ma trong Hogwarts chứ, nhà Slytherin, trong chốc lát đầu Snape gần như đình chỉ hoạt động.

“Anh có một sự hiểu biết rất sâu về pháp thuật hắc ám.” Snape trần thuật sự thực.

“Từ trước đến giờ Slytherin luôn tôn trọng pháp thuật hắc ám.” Salazar trả lời, kể cả đây là ngàn năm sau thì anh tin điều này vẫn được gìn giữ.

Snape cứng người, đối phương nói như đây là một điều đương nhiên.

“Tôi không muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì, cũng không định thay đổi gì cả.” Salazar xoay người đi ra ngoài, “Tôi đảm bảo sẽ không gây tổn thương cho linh hồn của trò ấy, nếu như đây là điều anh lo lắng.” Nhiệm vụ của anh là bảo vệ những phù thủy nhỏ, nên nhất định sẽ không làm mấy chuyện như tổn thương linh hồn học sinh.

Snape không ngăn cản cậu bé rời đi, anh buộc bản thân tin chuyện này là thật, sau đó tự suy ngẫm lại, ý nghĩa của chuyện hai linh hồn cùng tồn tại là gì. May sao linh hồn chiếm vị thế cao hơn không phải thuộc hạ của Chúa tể Hắc ám, ít ra Kẻ Được Chọn sẽ không ngu xuẩn mà thực hiện hành vi tự sát.

Vấn đề hiện tại là làm sao đuổi linh hồn lãng du đó ra khỏi cơ thể Potter, anh còn phải suy nghĩ thêm. Hiện nay Dumbledore không ở trường học, hai ngày nữa mới quay lại, nếu đến lúc đó vẫn không có biện pháp thì nhất định phải nói chuyện với Dumbledore, Cậu bé vàng biến thành mình rắn da sư tử, không bao lâu nữa có thể tất cả mọi người đều nhận thấy sự khác lạ của Potter.

Rời khỏi hầm, Salazar tìm nơi thực hiện độn thổ đến biệt thự Malfoy, manh mối duy nhất anh có chính là nơi này.

Sử dụng thần chú Ảo ảnh anh thuận lợi đi vào, khung cảnh nơi đây không thay đổi nhiều, vẫn huy hoàng tráng lệ như trước, chỉ có một điểm khác là khu vườn đã tăng thêm mấy con khổng tước trắng xinh đẹp, có thể thấy rằng con cháu của Ryanly được thừa hưởng sự yêu thích với những thứ hoa lệ, Salazar khẽ cười rồi tìm đến căn phòng cũ theo trí nhớ.

Không có? Salazar đứng đờ người ra nhìn bức tường, anh không thể nào nhớ lầm, đối với anh thì chúng chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi, rõ ràng ở đây phải có một căn phòng mới đúng chứ! Có thể Ryanly đã khóa lại, vậy thì ở đây phải có một cấm khu của gia chủ mới phải? Nếu như anh biến mất trong căn phòng này thì trăm phần trăm Ryanly sẽ giữ lại nó với chính xác tình trạng của lúc đó.

Chậm rãi vận dụng pháp lực, hơi mơ hồ nhưng anh nhận thấy một tầng pháp lực mỏng manh, mặt trên là một chỗ trống hình quả trứng, cần phải hoàn thành sự thiếu hụt trên đó mới có thể mở căn phòng ra. Mở mắt ra, Salazar nhíu mày, đó là một vật thể riêng biệt, dù là anh cũng khó mà mở ra, nếu vẫn trong cơ thể mình như trước thì anh có thể dùng máu để mở các cấm khu trong biệt thự do Ryanly bố trí. Nhưng giờ thì…

Chỗ trống này là cái gì? Salazar suy nghĩ, vật gì mà có thể lưu giữ ngàn năm, nhất định Ryanly không tìm được anh nên mới khóa căn phòng lại, nhưng sẽ cất chìa khóa lại ở một nơi nào đó.

Được lưu giữ tới nay nhất định không nhiều, rất nhanh Salazar đã nghĩ ra – quyền trượng, tượng trưng cho địa vị gia chủ, đá quý đính trên đó là bùa hộ mệnh anh tặng cho Ryanly, nhất định là như vậy.

Salazar đi khắp chung quanh tìm những người khác, trong biệt thự vắng vẻ chỉ có một người phụ nữ đang cúi đầu chăm sóc mấy đóa hồng trong vườn.

Tuổi cũng còn khá trẻ, hẳn người phụ nữ này là mẹ của cậu bé trong trường học, còn người cha là ai? Quyền trượng ở trong tay của gia chủ. Salazar đợi đến trưa vẫn không thấy ai vào biệt thự nữa, đành tạm bỏ qua mà độn thổ trở về trường học. Anh nhớ Harry Potter vẫn là một học sinh, anh không thể để đứa trẻ này giải quyết những rắc rối anh gây nên sau khi rời khỏi. Nếu bây giờ không tìm được thì còn có lần sau.



Salazar do dự đứng trước bệnh thất, đầu tiên anh phải xử lý vết thương của Ron, dọc đường đi tới đây có rất nhiều học sinh chỉ trỏ châm biếm anh.

“Weasley ngu ngốc, phải nhớ rõ thần chú mà trò dùng trong lớp học chứ!” Trong bệnh thất vang lên một tiếng hét đinh tai nhức óc.

“Giáo sư Snape, ý thầy là thần chú Ron đọc đã khiến thần chú phòng vệ của Harry xảy ra vấn đề?” Hermione vui vẻ khi thấy vết thương của Ron khỏi hẳn, cô ngẩng đầu lên khi bắt được ẩn ý trong lời Snape nói.

Ron bị mắng phải cúi đầu, lần này cậu không nhớ được gì cả, một đòn duy nhất đã gục, cậu còn không cảm thấy đau đớn, đợi khi tỉnh dậy đã thấy vết thương trên người khỏi hẳn chỉ có Hermione đang đau lòng ngồi bên khóc mà thôi, “Thần chú… con cũng không nhớ rõ lắm.”

“Thần chú phòng ngự không hoàn chỉnh càng gây ra thương tổn lớn hơn.” Snape cười lạnh, “Weasley sẽ có vinh hạnh tự kiểm chứng điều này, Gryffindor trừ mười điểm vì sự vô năng của trò!”

Một lý thuyết vớ vẩn từ giáo sư, Salazar nghĩ thầm, nhưng nó lại là bậc thang cho anh, thế nên Salazar thản nhiên tiến vào bệnh thất.

“Ron Weasley, một chiến công vĩ đại khác của trò là biến Potter thành một đứa ngốc!” Snape càng thêm trào phúng khi nhìn thấy người nào đó tiến vào, sau đó còn bồi thêm một đòn, “Gryffindor trừ thêm mười điểm.”

Đảo ngược phải trái, chỉ hươu bảo ngựa, kẻ bị thương là Ron lại biến thành kẻ gây chuyện, Salazar suy đoán giáo sư tóc đen này có thể là Slytherin hoặc Hufflepuff, thể hiện tài năng và gian xảo sẽ là học sinh của anh, mà thâm tàng bất lộ chính là nét đặc trưng trong giáo dục của Helga, nhưng khách quan mà nói thì giáo sư này có khuynh hướng là một Slytherin nhiều hơn.

“Tôi xin lỗi.” Salazar khẽ gật đầu sau khi chạm mắt giáo sư tóc đen, anh nhìn về chàng trai trên giường nói.

“Harry, cậu rất lạ.” Hermione đặt tay lên trán đối phương, cũng không nóng.

“Có hơi nhức đầu.” Salazar tìm bừa một lý do.

“Hay là cậu trúng phải thần chú gì đó?” Hermione nhìn giáo sư ngay bên cạnh, “Giáo sư Snape?”

“Malfoy! Nhất định là Malfoy!” Ron nằm trên giường gào to, “Là nó tấn công Harry!” Vừa nói còn vừa quơ nắm tay.

“Nói xấu học sinh nhà Slytherin, Gryffindor trừ thêm mười điểm.” Snape lạnh lùng nói, “Potter, đi theo ta.”

Salazar theo bước, bên trong vẫn vọng ra tiếng Hermione ngăn cản Ron kêu loạn.

Lần thứ hai đến hầm, hóa ra đây chính là phòng làm việc của giáo sư này. Salazar nhìn về phía mặt bàn, vạc được đặt ở trên, hầm luôn luôn là phòng làm việc của giáo sư độc dược thì phải, ngay cả trang trí cũng y hệt, “Tôi cho rằng anh dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mà không phải Độc dược.”

Snape dừng lại, Slughorn tiếp nhận chức vụ nhưng không thích ở hầm, vì vậy đây vẫn là phòng làm việc của anh, nhưng điều này không liên quan gì với người này, anh xoay người nhìn Potter giả kia, “Anh vừa đi đâu?” Chỉ trong chớp mắt linh hồn này đã không thấy tung tích, bây giờ lại xuất hiện.

“Tìm kiếm biện pháp rời cơ thể này, tôi cho rằng đây là mong muốn chung của hai ta.” Salazar thẳng thắn, anh ngồi xuống định bàn chuyện với giáo sư này.

“Kết quả?”

“Như anh thấy, tôi vẫn còn ở đây.” Salazar buông tay.

“Anh vẫn nhớ mọi chuyện trước khi nhập vào Potter?” Việc đã đến nước này, Snape chỉ hy vọng nhanh khôi phục như bình thường.

“Anh thẩm vấn tôi?” Salazar lạnh lùng, anh cố gắng thật hiền hòa khi ở chung với hậu bối nhưng không có nghĩa là anh chấp nhận sự thẩm vấn.

“Anh nhập vào học sinh Hogwarts, mà tôi là giáo sư của Hogwarts, đương nhiên tôi có lý do phải hỏi rõ ràng!” Snape gầm lên.

Salazar nghiêng người về phía sau, nếu học sinh của mình một linh hồn du lãng bị nhập vào nhất định anh sẽ dùng pháp thuật hắc ám trục xuất khỏi ngay, vì thế lý do của Snape không có gì là sai, “Chuyện của tôi thì tôi sẽ tự mình giải quyết, anh không cần phải nhúng tay vào, anh cứ yên tâm là tôi sẽ không gây tổn thương đến linh hồn của một đứa trẻ.”

Snape hừ lạnh, “Dựa vào điều gì mà tôi phải tin anh?” Snape tuyệt không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ.

Đa nghi là một phẩm chất tốt, thế nhưng nếu như không làm được gì, đa nghi sẽ không có tác dụng, Salazar nhướn mày, “Nếu tôi vô ý gây nên bất cứ chuyện phiền phức gì thì giáo sư là anh cứ thoải mái giải quyết.”

Snape cứng người, loại chuyện này khi nói ra ngoài sẽ có hậu quả gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.