Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri như một cơn gió cuốn sạch đồ ăn, ăn đến mức bụng tròn cả ra, lại vẫn múc thêm một chén canh cá, biểu cảm vô cùng thỏa mãn.
[ Nhìn bộ dáng khoái chí của Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri kìa, cảm giác đồ ăn Lâm Trà làm rất ngon nha! ]
[ Tôi cũng cảm thấy như vậy! Vốn là muốn nhìn các khách mời làm việc nhà nông, kết quả xem bọn họ ăn cơm xong ta đói quá phải đặt đồ ăn về! Nhưng cảm giác sẽ không thể ngon miệng bằng bọn họ được! Huhuhuhu……]
[ Trần Tiện Tri trước kia làm MC cho một chương trình ẩm thực, tôi nhớ rõ anh ta rất hay bắt bẻ, không ngờ là lúc này lại ăn uống vui vẻ như vật, cảm giác đồ ăn Lâm Trà làm chắc phải ngon thật nha! Ước gì được chui vào màn hình nếm một miếng! ]
……
Ở hiện trường ghi hình, chỉ duy nhất mình Giang Minh Khải ôm bát salad rau dưa, thèm thuồng mà không làm gì được.
Giang Minh Khải vì phải chăm sóc dáng người, phải ăn salad quanh năm. Thứ này chỉ là mấy cọng rau vô vị kèm protein, đối với hắn, ăn chỉ là để tồn tại và duy trì chất dinh dưỡng mà thôi.
Nhưng Giang Minh Khải vừa mới nếm thử món salad Lâm Trà chuẩn bị…… Rõ ràng chỉ là lá cải thông thường, làm sao mà Lâm Trà là có thể biến nó thành ngon như vậy?
Lá cải mà ăn cũng ngon như vậy, mấy món kia không biết ngon tới mức nào đây!
Giang Minh Khải nước miếng chảy xuống thành dòng.
Trần Tiện Tri ngồi ở bên cạnh Giang Minh Khải, nhìn Giang Minh Khải như chú chó thèm thuồng, khẽ meo meo gắp cho hắn một miếng thịt heo xối mỡ.
Mùi vị thịt tươi mới, tầng ngoài bao trùm một lớp dầu nhàn nhạt, ăn kèm với đậu giá, không hề để lại một chút cảm giác chán ngấy nào, bỏ vào miệng là tan, hương vị lưu luyến.
Ăn ngon! Ngon quá!
Đối với Giang Minh Khải hàng năm gặm nhấm salad mà nói, thịt xối mỡ tầm thường cũng đã có lực sát thương, huống chi là thịt xối mỡ ăn ngon đến xuất hồn?
Trong nháy mắt kia, khẩu vị chiến thắng tất cả.
Cái gì mà cọ nhiệt với chả chỉ số hảo cảm thấp, đi chết hết đi!
“Thơm quá! Tôi cũng ăn một chén!”
“Ê! Liễu lão sư ăn chậm lại một chút! Thịt xối mỡ em còn chưa ăn được miếng nào đâu!”
“Này! Trần lão sư! Uống canh cá vừa thôi, canh cá bị anh uống hết đến nơi rồi!”
Hai mươi phút sau, Liễu Minh Khiêm, Trần Tiện Tri, Giang Minh Khải ba người, chỉnh tề ngồi thành một hàng, người nào người nấy xoa xoa cái bụng tròn trịa.