Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 8

Sau đó cô chậm rãi rời đi.

Ra cửa trước, Lâm Trà hóng chuyện còn chưa đã thèm, liền liếc mắt qua chỗ Giang Minh Khải và Khương Vận một cái.

[ Ây da, hiện trường dưa bổ như vậy mà không được ăn, tiếc quá đi mất! ]

[ Giờ Giang Minh Khải lại khiến mình phải gánh nước, đây là tính toán để có không gian tiếp tục hành sự với chị dâu phải không? Cơ mà mình gánh nước cũng nhanh thôi, chưa đến hai phút là xong rồi, sau đó mình sẽ quay lại ăn dưa tiếp! ]

[ Nhưng lỡ Giang Minh Khải chỉ được có hai phút thôi thì sao? Như vậy thì quả thực nhanh quá rồi! ]

Giang Minh Khải nghe vậy, đồng tử lay động, sắc mặt hắn đỏ lên trông chẳng khác gì con khỉ.

“Lâm Trà! Cô ——!”

“Tôi?” Tiểu bạch thỏ Lâm Trà vẻ mặt vừa mờ mịt vừa vô tội mà chỉ vào chính mình, “Tôi làm sao vậy?”

Giang Minh Khải nghẹn lời.

Cô không biết hắn nghe được hết.

Cho nên hắn biết nói thế nào được đây?

Làm sao để giải thích được rằng “Ông đây không có chuyện chỉ được hai phút”, hoặc là “Ông đây căn bản không tính chuyện hành sự bậy bạ ở đây cùng Khương Vận đâu”?

Lâm Trà đột nhiên bị Giang Minh Khải gọi lại nên cũng tự thấy hoang mang.

[ Giang Minh Khải định làm gì đây? Anh ta đang lo lắng mình sẽ tiết lộ mối quan hệ của họ sao? Lo xa quá rồi! Ai cũng có chuyện riêng tư mà, nhất là việc yêu đương, mình tiết lộ để làm gì chứ? ]

Lâm Trà tốt bụng an ủi hắn:

“Khải ca, anh yên tâm, chuyện của anh và chị dâu ta sẽ không nói cho ai cả!”

[ Thay vì lo lắng sẽ bị phơi bày mối quan hệ, anh trước hết là nên lo lắng bồi bổ cơ thể cho sinh lực khỏe mạnh hơn đi, việc này thực sự nghiêm trọng lắm đó! ]

Giang Minh Khải suýt nữa đã phun ra một bụm máu mồm.

Hắn không bao giờ xong trong phòng hai phút, tuyệt đối không!

Hơn nữa hắn cũng đâu phải con gấu động dục, đâu thể bạ chỗ nào là làm chỗ ấy!

Nhưng Lâm Trà giống như là… không hề nghĩ như thế.

Rời đi phòng kho chứa đồ, cô nàng còn tỏ ra mười phần đồng thuận, nói:

“Khải ca! Ráng lên nha!”

Giang Minh Khải: “……”

Trong nháy mắt kia, trong lòng Giang Minh Khải đã có dã tâm gϊếŧ người.

Vì bảo vệ hình ảnh nam chính tôn nghiêm của bản thân, Giang Minh Khải xấn tới trước của phòng kho chứa đồ một bước nhanh hơn Lâm Trà, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Lâm Trà, gánh nước thật sự quá vất vả, để tôi thay thế cô đi vậy!”

Lâm Trà: ???

Không chờ Lâm Trà lại từ chối, Giang Minh Khải xoay người, bước nhanh tới hướng cái giếng nước ngoài sân.

Phía sau, Lâm Trà vẻ mặt mờ mịt.

[ Chuyện gì đang xảy ra vậy? Giang Minh Khải sao tự nhiên là đổi tính? ]

Lâm Trà nghiêng đầu nhìn bóng dáng Giang Minh Khải gánh nước, nghĩ trăm lần cũng không ra.