Không Thể Ngừng Yêu

Chương 5

Chương 5

Thẩm Liễm đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt Trần Kiến Quốc thay đổi, làm gì còn bộ dạng hùng hổ dọa người khi đối mặt với cô như vừa rồi.

Đang nghĩ người tới nếu không phải là lãnh đạo thì chính là nữ giáo viên mà ông ấy hâm mộ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đó là người quen.

“Hả?” Thẩm Liễm bị Trần Kiến Quốc liếc một cái, vội vàng cúi đầu thấp lại, bộ dạng như đang nghe dạy dỗ.

“Diễn Chu à, tới đây, tìm thầy có việc gì sao?” Ngữ khí nói chuyện của Trần Kiến Quốc khác như như trời với đất khi nói chuyện với cô.

“...”

Thẩm Liễm bĩu môi, dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện với nhau.

Từ Diễn Chu lấy một tờ danh sách đưa cho Trần Kiến Quốc, tuy rằng thái độ cung kính, nhưng trong giọng nói lại có sự lễ phép xa cách: “Chủ nhiệm, đây là danh sách người ở cao tam tham gia tiệc tối ngày thành lập trường.”

Trần Kiến Quốc tiếp nhận, mở ra xem, đặt tờ danh sách sang một bên, nói đến chuyện khác: “Đúng rồi, người được chọn để làm MC trong tiệc tối ngày thành lập trường lần này vẫn là em, em chuẩn bị một chút, thầy tin vào năng lực của em.”

Từ Diễn Chu gật đầu, vốn anh không có gì nhiều để nói, tính nói xong sẽ đi, nhưng Trần Kiến Quốc gọi anh lại: “Còn có, người chủ trì vẫn chưa chọn được nữ sinh, đàn chị lúc trước phối hợp với em không phải tốt nghiệp rồi sao, nên việc dẫn dắt vẫn chưa tìm được người phù hợp, em nhìn xem, có để cử người nào hay không…”

Thẩm Liễm đứng một bên, nghe vậy thì thần sắc khẽ nhúc nhích, không chút suy nghĩ, giơ tay tự đề cử bản thân: “Chủ nhiệm, em có thể!”

Lời từ chối của Trần Kiến Quốc đột ngột đến khiến cô không kịp phòng ngừa: “Em có thể cái rắm! Đứng yên đó cho ông!”

Thẩm Liễm: “...”

Bầu không khí lại trở lại giương cung bạt kiếm như trước khi Từ Diễn Chu đi vào, Trần Kiến Quốc cảm thấy mình quá kích động, quát Thẩm Liễm xong cũng không quên an ủi Từ Diễn Chu: “Được rồi, em về lớp trước đi, việc nữ MC đừng để trong lòng, nếu chọn được ai thì nói với thầy, thầy cũng sẽ bảo câu lạc bộ văn hóa và tuyên truyền tìm người thật nhanh.”

Từ Diễn Chu gật đầu: “Vâng”

Thẩm Liễm nhanh tay lẹ mắt: “Vậy chủ nhiệm, em cũng về lớp trước.”

Trần Kiến Quốc: “Em đứng ở đó cho tôi!”

Từ Diễn Chu nhìn thẳng, làm lơ cánh tay đang cầu cứu của Thẩm Liễm, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Chủ nhiệm…”

Thẩm Liễm vắt hết óc nghĩ lý do để tự tiến cử mình: “Em cảm thấy em có thể gánh được trọng trách này, thầy không thể tin em một lần sao?”

Trần Kiến Quốc nhớ đến đủ loại “Thành tựu vĩ đại” của Thẩm Liễm gây ra trước đó, hừ lạnh một tiếng: “Bắt tôi tin em, còn không bằng bảo tôi tin rằng heo mẹ biết leo cây!”

“...”

Thẩm Liễm không phục: “Thầy quá coi thường thực lực của cháu gái thầy rồi.”

“Chủ nhiệm…”

Thẩm Liễm ngồi xuống, tay để bên cạnh bàn, giống như một con hamster nhỏ, bĩu môi nhu nhược đáng thương: “Bác à…”

Trần Kiến Quốc nghe cô gọi vậy da đầu bỗng thấy tê dại, ông ấy đã sớm lĩnh giáo được quỷ kế đa đoan của cô hồ ly nhỏ này: “Được rồi, được rồi, cuối tuần, tôi sẽ để câu lạc bộ văn hóa và tuyên truyền chọn ra mấy người dự phòng, sau đó thêm em vào, các em ganh đua cao thấp với nhau, rồi sẽ quyết định người được chọn đi tiệc tối ngày kỷ niệm thành lập trường sau.”

“Dạ! Cảm ơn bác!” Thẩm Liễm nhảy dựng lên, chỉ kém hôn lên đầu của Trần Kiến Quốc: “Vậy cháu đây sẽ trở về chuẩn bị!”

“Quay lại!” Trần Kiến Quốc thổi cốc trà, phục hồi uy nghiêm, không ngẩng đầu lên: “Việc váy đồng phục.”

Thẩm Liễm liền thu tay đang để trên then cửa về: “Đã rõ! Cháu sẽ khiến mấy bạn ấy sửa lại, hề hề, cảm ơn bác, đại ơn đại đức của bác, cháu suốt đời không quên…”

Trần Kiến Quốc như nuốt phải ruồi bọ: “Đi nhanh đi!”

Lỗi của mình thì tự mình sửa.

Thẩm Liễm nhận danh sách từ chỗ Trần Kiến Quốc, cứ mỗi sáng sớm lại trực nhật tìm những nữ sinh sửa váy ngắn, ghi lại trong danh sách.

Hôm nay trời mưa, sau khi xong tiết tự học buổi sáng, thì tiết thể dục buổi sáng bị dừng lại, cô dành ra chút thời gian, đi gặp một số các nữ sinh có gu thẩm mỹ giống cô.

Đầu tiên là hai người cao một mét sáu từ ban hai, nói là đã sớm muốn làm như vậy, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội. Khó khi có người làm tấm gương, vì thế mới noi theo.

Thẩm Liễm nghe thấy vậy, lần đầu tiên được người khác khen ngợi không ngừng như vậy, tự cảm thấy hành động của mình vô cùng chính xác, ngay cả việc bảo hai người sửa lại như trước cũng ngại nói.

Đây vẫn là cuộc gặp đầu tiên, chờ đến tim được khi hơn nửa danh sách nữ sinh, thì giọng nói của Thẩm Liễm đã khàn.

Vọt vào trong lớp uống nước: “Lan Lan, nhanh, cho cậu năm tệ nhanh bán chai nước cậu đang cầm cho tớ, tớ sắp chết khát rồi.”

Mộc Lan Lan vừa mới mở nắp chai nước, được nửa đường lại bị người cướp mất, thấy cô thật sự khát không chịu được nữa, nên đành làm một việc thiện: “Cậu muốn tham gia Marathon à?”

Thẩm Liễm uống mấy ngụm được, không nói gì cả mà nằm xoài ra trên ghế, xua xua tay: “Mấy người này, có thể nói, để bọn họ sửa lại váy, giống như bảo bọn họ cho tớ tiền vậy, sống chết cũng không chịu.”

“Việc này sao, để tớ nhìn xem.” Mộc Lan Lan cầm lấy danh sách trong tay cô: “Tìm được mấy người rồi?”

“Cũng may lớp học thể dục ngày đó không nhiều lắm, người có lá gan làm việc này cũng rất ít.” Thẩm Liễm đóng nắp chai nước lại, chỉ hai cái tên cuối cùng của danh sách: “Chỉ còn hai người này.”

“Được.” Mộc Lan Lan thấy cô vất vả như vậy, tốt bụng nói: “Giờ nghỉ buổi chiều, tớ sẽ đi cùng cậu.”

Thẩm Liễm nghe thấy vậy, cuối cùng cũng tìm được cứu binh: “Đúng là anh em tốt!”

Vì thế ngay khi chuông báo nghỉ buổi chiều vang lên, Thẩm Liễm đã cùng Mộc Lan Lan chạy ra khỏi phòng học.

Muốn nhốt được hai người kia ở trong lớp học, thầy giáp dạy thay biết nhiệm vụ Trần Kiến Quốc giap cho Thẩm Liễm, tuy trong lòng không vui, cũng không thể nói được gì.

Hai người cuối cùng ở lớp 12A1, khi tới tầng của lớp mười hai, Thẩm Liễm căn bản không nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc, để cô trở về luyện tập tiếng phổ thông thôi.

Nhưng lúc vừa đến cửa, lớp A1 mới tan học, cô lại dừng lại.

“Làm sao vậy?” Mộc Lan Lan nhìn bộ dạng không muốn đi vào của cô, đành phải nhìn theo tầm mắt cô: “Này, cái này là gì, phát sóng trực tiếp tỏ tình sao?”

Lớp A1 khác với các lớp khác, ở lớp này đại khái có một nửa lớp đều là trọng điểm bồi dưỡng của lớp 12, là phản ánh của chi tiêu.

Bầu không khí học tập khác một trời một vực so với các lớp khác, ngay cả bảng báo phía sau phòng học cũng dán đầy bài thi, bàn nào cũng có hai tập sách rất dày, gần như bao phủ cả người.

Nhưng trong bầu không khí học tập như vậy khác lạ ở chỗ, bây giờ đang biểu diễn một vở kịch.

Tuy rằng lớp 12 ngày đêm học tập cũng sẽ coi rằng là không đủ thời gian khác khổ, nhưng mà, học sinh lớp 12 ngày nào cũng giao tiếp với bài thi với sách vở, cho dù như như thế nào, cũng sẽ có tình cảm của bản thân.

Theo đuổi cái đẹp, là thiên tính của mọi người, huống chi trong lớp còn có một vị đại soái ca tạo cho người ta cảm giác khoảng cách không đủ gần để nhìn anh nữa.

Vừa mới tan học, Từ Diễn Chu nhớ rằng buổi sáng chủ nhiệm lớp có bảo với anh, nếu rảnh thì đi đến văn phòng một chuyến.

Ai ngờ khi anh vừa rời khỏi chỗ ngồi, thì đối diện đã có người đến.

“Từ… Diễn Chu, đây là chocolate mà cha tớ đi nước ngoài mang về. tặng cho cậu.” Ánh mắt cô gái ngại ngùng e lệ, chỉ cần là người sáng suốt nhìn thấy đều biết là có chuyện gì.

Cuộc sống lớp 12 ngoài trừ bài thi thì là làm bài, muốn có bao nhiêu buồn tẻ thì có bấy nhiêu buồn tẻ, khó khăn lắm mới có chuyện mới mẻ như vậy, người xung quanh tập trung lại càng ngày càng nhiều.

Thẩm Liễm dựa vào cửa nhìn một lúc, cũng không quen kéo một bạn học để dò hỏi, cũng biết người mà cô muốn tìm đúng là nữ sinh đưa chocolate kia.

Ánh mắt cô để ý thấy váy của nữ sinh kia ngắn hơn so với những người xung quanh một chút, đúng thật là người cô muốn tìm.

Mộc Lan Lan sau khi nghe được, đặt tay lên vai Thẩm Liễm, nhịn không được trêu chọc: “Ây da, tình địch à.”

Khóe miệng Thẩm Liễm nhếch lên, giống như những người khác, vô cùng chờ mong phản ứng của Từ Diễn Chu.

“Cậu nghĩ cậu ấy sẽ nhận sao?” Cũng có những đồng học vây xem ở cửa nói chuyện với nhau.”

“Thôi, Từ Diễn Chu là ai chứ, ánh mắt vô cùng cao, trong mắt không phải học tập thì cũng là học tập, căn bản không dính bên cạnh chuyện yêu đương, cậu nhìn cậu ấy kìa, đâu giống bộ dạng muốn nhận người ta.”

“Ai, nói cũng phải, nhưng cô gái kia cũng khá xinh, không chừng cậu ấy sẽ động tâm đó.”



Mộc Lan Lan nghe thấy lời họ nói thì cười, đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Liễm, Thẩm Liễm không đếm xỉa tới cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai người phía trước.

Nữ sinh thổ lộ lúc này cũng giống như những người xung quanh, nín thở chờ đáp án của Từ Diễn Chu.

Trái lại người được tỏ tình, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc, hộp chocolate ở trước mặt, anh cũng không thèm nhìn một cái, chỉ nói: “Ngại quá, tôi không ăn đồ ngọt.”

L*иg ngực mọi người đều thả lỏng, có người là bởi vì sợ bóng sợ gió, có người là bởi vì biết sẽ sớm có kết quả này, cảm khái Từ Diễn Chu thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.

“Đáng tiếc.” Mộc Lan Lan cũng cảm khái một câu, không bắt lấy Thẩm Liễm, liền thấy bà cô nhỏ kia vội vàng đi vào náo nhiệt: “Chậc.”

Những người vây xem lúc nãy, vẫn chưa tản đi, một nữ sinh không biết từ chỗ nào, cũng xinh đẹp, nhìn dáng vẻ giống như là tới cướp ngươi.

Lại có trò hay để xem.

Thẩm Liễm nở nụ cười đi qua, vừa lúc dừng lại giữa hai người.

Mọi người vốn cho rằng sẽ có tiết một hai nữ đoạt một nam, ai ngờ —

Thẩm Liễm cười, vươn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, bắt lấy cằm của nữ sinh đối diện, cười giống như tiểu lưu manh: “Chị gái nhỏ, đừng nóng giận, em cũng từng bị anh ấy từ chối, đừng bởi vì một tên con trai khiến mình bực tức, không có lời đâu.”

Mọi người: “...”

Từ Diễn Chu: “...”

Mọi người thấy không có trò hay nên đã giải tán, Từ Diễn CHu liếc nhìn cô một cái, cũng không nói gì, tiếp tục làm việc mình lên làm.

Bên này Mộc Lan Lan đuổi theo, sợ đến mức lòng bàn tay toàn mồ hôi: “Cậu làm gì vậy, tớ còn tưởng rằng cậu định tìm chị ấy lý luận đó, kết quả thì tốt rồi?”

Thẩm Liễm trấn an xong chị gái nhỏ đối diện bị từ chối, nhỏ giọng trao đổi tình báo với Mộc Lan Lan, đương nhiên nói: “Tớ không nhân lúc này mà mượn sức quan hệ, thì người ta sẽ đồng ý sửa váy lại dễ như trở tay sao?”

Mộc Lan Lan: “??”

Mạch não của cậu thì ra là loại này sao?

-

Vất vả hai người, cuối cùng Thẩm Liễm cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của Thần Kiến Quốc giao một cách thành công, khiến những người sửa váy ngắn sửa trở lại.

Lúc này mới có thời gian để luyện tập, ứng đối với người chủ trì tranh cử vào cuối tuần.

Đây chính là cơ hội cô ngàn cầu vạn xin để có thể ở chung sân khấu với Từ Diễn Chu, nếu làm tốt, không chừng Từ Diễn Chu có thể nhận ra điểm tốt của cô, sau đó sẽ đồng ý cô theo đuổi nữa.

Vì lần tranh cử này, khi đi học Thẩm Liễm không thể tập trung nghe giảng được, trên điện thoại cũng có vài cái app luyện tiếng phổ thông, cái gì mà phối âm, đọc thơ, những phần mềm có thể huấn luyện tài ăn nói đều dùng tới.

Thậm chí si ngốc, người ta nói cái gì bên cạnh cô, cô đều có thói quen sửa lại chó đúng, moi chữ: “Cái âm này của cậu nói sai rồi, nặng hơn một chút.”

“...”

Khiến cho cả một tuần, không ai dám nói chuyện với cô.

Cũng chỉ có Mộc Lan Lan tiếng phổ thông hơi tiêu chuẩn chút, mới có thể nói chuyện với cô mà không có chướng ngại nào.

Rốt cuộc cũng chờ đến ngày cuối tuần đó.

Thẩm Liễm ngồi trên bàn ăn bữa sáng, Thẩm Khâm Mộ ngồi đối diện cô thấy cô đọc văn chương và khẩu lệnh để tranh cử hôm nay, nhíu mày đọc loạn: “Lao nong lao li nao lao long…”

“...”

Một câu “Lão long tức giận nháo lão nông.” bị anh đọc thành như vậy.

Thẩm Liễm vô cùng khó chịu, miệng vừa cho vào ngụm cháo nóng, nuốt cũng không được nhổ cũng không xong, đành phải nhắm mắt nuốt xuống, để vở lại, đọc rõ ràng câu chữ một lần: “Sao anh không phân biệt được n l thế.”

Lời này hình như làm hỏng mặt mũi, Thẩm Khâm Mộ trắng mặt ra sức bao biện cho mình: “Anh cũng không cần được nhận làm MC, đọc rõ ràng để cho ai nghe chứ.”

“Ai nha, không còn sớm nữa, em phải đi rồi.” Thẩm Liễm không thèm cãi cọ với anh, nhét bánh màn thầu vào miệng, chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Được rồi, dù sao anh cũng không có việc gì, để anh lấy xe đạp chở em đi.” Thẩm Khâm Mộ cảm thấy cho dù tiếng phổ thông của mình không tốt, cũng muốn tìm chỗ khác để phát huy, không thể để nha đầu này xem thường được.

“Cảm ơn cẩu ca ca!”

Thẩm Liễm đối với sự tự giác của anh rất vừa lòng, nói như ban ân: “Về sau em sẽ không bao giờ nói anh chó nữa.”

“...”

Anh đột nhiên không quá muốn chở nữa.