“Đúng, tôi đang lừa em, tôi chính là ác ma.”
“Cho nên tốt nhất em nên nghe lời tôi, đừng có chọc giận tôi.”
Bàn tay của hắn nắm chặt bả vai nhỏ nhắn xinh xắn của cô, trong đôi mắt đỏ tươi đan xen đầy sự cố chấp và thâm tình.
Một lần nữa cô bị khí thế này của hắn doạ sợ, tủi thân, sợ hãi, nước mắt ngưng ở trong hốc mắt.
Sao hắn lại hung dữ như thế.
Trước đó chắc chắn hắn sẽ không đối xử với cô như vậy .
Cho nên bây giờ hắn bị cô đâm thủng rồi, nên ngay cả giả bộ cũng không muốn nữa đúng không?
Có thứ gì đó, đã hoàn toàn vỡ vụn.
Môi cô run rẩy, một lúc lâu sau, mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Cho nên anh thừa nhận, thừa nhận anh là như vậy.” Chưa từng yêu tôi.
Một chút ánh sáng còn lại trong mắt cô đã hoàn toàn bị dập tắt, những giọt nước mắt lớn như đạt đậu không kìm được cứ thế rơi xuống.
Nhìn những giọt nước mắt kia, từng giọt từng giọt không ngừng đập vào trái tim hắn, đau nhức.
Lý trí khôi phục lại.
Ngón tay thon dài của hắn vô lực rời khỏi vai cô, khẽ ngẩng đầu lên, thư giãn kiềm chế cảm xúc.
Cô đau lòng nghiêng người sang một bên, dựa vào cửa sổ xe, dùng tay lau sạch nước mắt.
Không thích thì không thích.
Hắn không thích cô, cô cũng không cần yêu hắn .
Nhất định cô sẽ chạy thoát khỏi nhắn.
Cả đời này cũng không cần gặp lại hắn .
Xe dừng trước một tòa kiến trúc huy hoàng của thế kỷ trước.
Ánh đèn chiếu sáng cả con đường, cũng chiếu sáng đủ loại xe sang trọng dừng ở hai bên đường.
Hôm nay là ngày đấu giá Xô Viết được tổ chức mỗi năm một lần.
Tổ tiên nhà họ Tô buôn bán đồ cổ, truyền đến bây giờ, cũng có mấy trăm năm lịch sử, trong tay bọn họ nắm giữ số lượng lớn kỳ trân dị bảo, đồ cổ các loại.
Lại thêm bọn họ chỉ tổ chức hội đấu giá một năm một lần với quy mô to lớn như vậy, cho nên có rất nhiều đồ mới, tương đương với rất nhiều các đại lão quyền quý cũng đến tham dự.
Nhưng dù như vậy, khi biết Bạc tổng muốn tới, chủ nhân nhà họ tô cũng phải tự mình đến chào đón.
Thứ nhất, địa vị của Bạc tổng không cần phải nói đến.
Thứ hai, tổ tiên của nhà họ Tô trước kia bị người đuổi gϊếŧ, là ông nội của Bạc Yến đã cứu bọn họ.
Nhà họ Bạc chẳng những bảo vệ tính mạng người thân của bọn họ, mà còn bảo vệ gia nghiệp của nhà họ Tô.
Phần ân tình này, nhà họ Tô ghi nhớ suốt đời.
Ông cụ nhà họ Tô năm nay đã hơn bảy mươi, tóc hoa râm, mặc một bộ trang phục nhà Đường đỏ thẫm, tràn đầy sức sống, cùng với con của ông ấy là Tô Thần chờ ở cửa ra vào.
Nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen kia chạy tới, vội vàng bước đến chào đón.
Ông cụ nhà họ Tô tự mình mở cửa xe ra, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ngồi ở trong xe, khí thế không giận tự uy đập vào mặt.
Ông ấy vội vàng cung kính nói: “Mời Bạc tổng.”
Bạc Yến hơi gật đầu một chút, nhẹ đến mức suýt chút không nhìn thấy, bước xuống xe.
Ông cụ nhà họ Tô vừa muốn đón hắn đi vào trong, lại thấy hắn đi vòng qua cửa xe ở bên kia.
Bạc Yến mở cửa xe ra, nhìn thấy Thời Noãn đang ngồi trên xe vẫn còn giận dỗi, dịu dàng nói: “Nào, anh ôm em.”
Vốn dĩ Thời Noãn không muốn xuống, nhưng ánh mắt của những người bên ngoài đều đổ dồn về phía này.
Mặc dù bây giờ cô rất muốn không đi xuống, để cho Bạc Yến xấu mặt.
Nhưng mà cô vẫn không nỡ, biết bây giờ không phải thời điểm nên tức giận, bất đắc dĩ đưa cánh tay ra.
Bạc Yến thấy vậy cười vui vẻ, cúi người bế cô khỏi chỗ ngồi.
Dịu dàng cẩn thận giống như đang ôm báu vật hiếm có.
Ông cụ nhà họ Tô nhìn cô gái trong l*иg ngực Bạc Yến, dáng người tinh tế, làn da trắng nõn, vành nón che hơn nửa gương mặt, nhưng thông qua môi đỏ và cái cằm xinh xắn có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân.
Thì ra, vị này chính người phụ nữ mà Bạc tổng đã giấu hơn nửa năm.
Quả nhiên, dù là có là Diêm Vương sống Bạc Yến, cũng khó có thể qua ải mỹ nhân.
Ông cụ nhà họ Tô rất thông minh, Bạc Yến không nói, ông ấy cũng không hỏi.
Tiến lên một bước nhẹ giọng nói: “Xin mời.”
Nhìn thấy Bạc Yến ôm người đi ở phía trước, liền cùng con trai của mình, và Trần Nhất theo ở phía sau đi vào.
Trong đại sảnh, rất nhiều người ăn mặc đẹp đẽ sang trọng dựa theo hàng ghế ngồi vào vị trí của mình, nhỏ giọng trò chuyện.
Đột nhiên.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.