Cô mặc một chiếc váy dài viền ren bó sát người, tôn lên dáng vóc xinh đẹp trước cong sau vểnh.
Giày cao gót 8cm, cùng với chiếc mũ dạ nhỏ màu đen, lớp lưới mỏng che lại nửa mặt, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Bản thân cô học vũ đạo, không cần bàn về khí chất.
Điều quan trọng nhất là, chiếc váy ôm chặt lấy cả người cô, khiến hắn rất hài lòng.
Bạc Yến bước lên trên, vòng tay ôm eo nhỏ của Thời Noãn, cười nói: “Không giận nữa, hửm? Lát nữa em muốn gì anh cũng mua cho em có được không?”
Thời Noãn không muốn nói chuyện với hắn, tay nhỏ đẩy hắn một cái, đi về phía trước.
Đột nhiên, chân cô rời khỏi mặt đất.
Cô hốt hoảng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm chứa đầy tình cảm của Bạc Yến, lập tức tim đập thình thịch.
Đáng chết, hắn đối xử với bản thân mình như thế, tại sao lúc nhìn hắn vẫn còn động tâm.
Cô giận hắn, cũng giận bản thân.
Cánh tay mạnh mẽ của Bạc Yến nhẹ nhàng bế cô lên, nhìn cô giống như con mèo nhỏ, đôi mắt to sáng ngời.
Cười nói: “Không phải tối hôm qua anh làm em chỗ nào cũng đau sao, anh ôm em đi.”
Thời Noãn cảm thấy xấu hổ muốn chết, hiếm khi không tức giận.
Bạc Yến nhìn cô gái nhỏ xấu hổ cúi đầu, trong lòng mềm mại, đi ra bên ngoài.
Trong chiếc xe Maybach màu đen.
Một tay Bạc Yến ôm bả vai Thời Noãn, một cái tay khác nắm bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đúng lúc mấy ngày nay anh có thời gian, chúng ta có thể đi chọn váy cưới trước. Em thích kiểu truyền thống hay hiện đại?”
Thời Noãn chán ghét hắn được voi đòi tiên, biết rõ bản thân không nên đối nghịch với hắn, nhưng mà vẫn không nhịn được.
“Anh biết rõ tôi sắp thi tốt nghiệp, sau khi thi xong, còn phải tham gia phỏng vấn của đoàn vũ đạo Nhạc Thiên. Mấy tháng sau đó rất bận.”
Đương nhiên Bạc Yến biết chuyện này, mặc dù từ sâu trong đáy lòng hắn không muốn để cho cô đi ra ngoài thi, tham gia vào vũ đoàn, biểu diễn ở trước mặt mọi người.
Cô là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
Hắn chỉ muốn trong mắt, trong lòng của cô, trong sinh hoạt chỉ có bản thân hắn.
Nhưng từ trước đến giờ, hắn luôn khống chế suy nghĩ của mình, chiều theo ý cô.
Nhưng bây giờ, cô đã biết hết rồi, nếu không thì cứ dựa theo suy nghĩ của mình, nhốt cô lại là được.
Đúng nha, bây giờ cô cũng không thích hắn, chỉ muốn rời khỏi hắn, cô cũng không để ý đến cảm nhận của hắn, vậy thì hắn cần gì phải quan tâm đến cảm nhận của cô.
Nhốt lại là được, nhốt lại là tốt rồi.
Ý nghĩ như vậy một khi mọc rễ nảy mầm, rất nhanh đã lớn thành đại thụ che trời.
Thời Noãn cảm thấy hắn chần chờ, nhịn không được rút bàn tay nhỏ khỏi tay hắn, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
“Anh có ý gì? Ngay cả thi tốt nghiệp anh cũng không cho tôi đi sao?”
“Vậy chúng ta đăng ký kết hôn trước đã.”
Bởi vì là cô, cho nên hắn nguyện ý lùi một bước.
“Chờ em thi xong chúng ta tiếp tục cử hành hôn lễ.”
Còn về chuyện vũ đoàn hắn chỉ cần nói một câu, đến lúc đó nói cô không thi đậu là được.
“Cho nên, anh muốn giao dịch?” Thời Noãn càng tức giận hơn.
“Bạc Yến, lúc trước anh không có như vậy, anh còn nói tôi phải thi thật tốt, hy vọng tôi trở thành nhà vũ đạo nổi tiếng nhất nước này, nói sẽ ủng hộ sự nghiệp của tôi.”
Cô kích động nắm lấy bộ đồ vest, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh vẫn luôn lừa tôi có đúng không? Anh hoàn toàn không hy vọng tôi khiêu vũ, cũng không hi vọng tôi trở thành nhà vũ đạo. Vì sao? Anh nói cho tôi biết vì sao anh lại làm như vậy?”
Cô nghĩ đến khoảnh khắc bản thân nhìn thấy giấy tờ bệnh tình của hắn, chỉ cảm thấy tim mình bị đâm một nhát rất sâu.
“Đúng vậy, vốn dĩ anh cũng không phải là người bình thường. Từ đầu đến cuối anh đều là ác ma, tại sao còn muốn giả bộ làm thiên sứ. Anh gạt tôi, lừa tâm của tôi, thân thể của tôi, anh.”