Trêu Chọc Trí Mạng! Bạc Tổng Bệnh Kiều Muốn Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 8: Hôn lễ?

Vẫn giống như trước kia, cô nắm chặt tay hắn.

Lúc này lại giống như bị điện giật mà buông lỏng ra.

Ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt đen như vực sâu của người đàn ông.

Hắn im lặng nhìn cô, khí thế không giận tự uy phát ra trong đêm tối.

Cảm xúc sợ hãi, bất an, mờ mịt, hiện lên rõ ràng trong đôi mắt long lanh của cô.

Cô ấy đã sợ mình tới mức này sao?

Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ ôm cánh tay của hắn, làm nũng như đứa trẻ, muốn ôm một cái.

Hơi thở của hắn trầm xuống, nhịn không được đưa tay lên cởi nút ở cổ áo ra.

Một cái tay khác tiện tay ném sổ ghi chép sang một bên, đứng dậy ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trên trán vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.

Đau lòng đưa tay ra, muốn giúp cô lau đi, lại thấy cô kéo chăn che kín khuôn mặt mình lại.

Sau đó lại từ từ kéo chăn xuống dưới một ít, lộ ra ánh mắt bất an rụt rè nhìn hắn.

“Tôi tự mình lau được.”

Thời Noãn đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Bạc Yến thấy như vậy, đôi tay đẹp đẽ cũng buông xuống, sau đó thu vào.

“Tối nay có một hội đấu giá, đi với anh một chút được không? Vừa vặn có thể xem có trang sức nào thích hợp dùng trong hôn lễ hay không?”

Hôn lễ?

Lúc này cô mới nhớ tới tối hôm qua bản thân mình đã đồng ý lời cầu hôn của hắn.

Cô đã tưởng tượng vô cảnh tượng hắn cầu hôn mình, có thể ở trong một biển hoa, có thể là ở trên du thuyền, cũng có thể là ở khách sạn, ít nhất cũng ở trong nhà.

Lại không nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua.

Hắn vậy mà lại dùng loại phương thức kia ép buộc cô gả cho hắn.

Nghĩ tới đây, cô cảm thấy tủi thân, nước mắt không kiềm chế được cứ thế tuôn ra.

Cô đưa tay ra lau nước mắt đi, xoay người, kéo chăn trùm qua đầu.

Buồn bực nói: “Tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, chỗ nào cũng không muốn đi.”

“Cuộc bán đấu giá này rất hiếm khi tổ chức, có mấy món đồ trang sức ngọc trai em thích, đến từ hoàng cung Trung - Âu. Còn có một bộ trang sức làm từ hồng ngọc, vừa lúc hợp phối với váy mà lần trước e mua. Hửm? Cùng anh đi xem một chút được không.”

“Không đi, không đi .”

Cô bỏ chăn ra nhìn hắn chằm chằm nói: “Tối hôm qua anh giày vò tôi như thế nào anh quên rồi sao? Anh điên cuồng đến mức nào, tôi không đi, bây giờ tôi đau chân, đau thắt lưng, nhức đầu. Tôi muốn đi ngủ! Đi ngủ!”

Nói xong, cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, một lần nữa trùm chăn lên đầu.

Bạc Yến nhìn người trong chăn cuộn tròn lại, bóng dáng phập phồng lên xuống, có thể thấy được là tức giận không nhẹ.

Hắn vốn định đưa tay ra an ủi một chút, lại sợ cô càng tức giận hơn.

“Vậy thì em nghỉ một chút nữa đi, lát nữa anh lên giúp em thay quần áo.”

Hắn đứng dậy, thuận tay cầm theo máy tính, đi ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, cho đến hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của đối phương, Thời Noãn mới kéo chăn xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy nước mắt.

Cô im lặng từ trên giường ngồi xuống.

Cho tới nay, không có chuyện hắn muốn làm mà không làm được.

Hắn nói muốn dẫn mình đi hội đấu giá, nhất định sẽ bắt cô phải đi.

Đến lúc đó để cho hắn tự mình thay quần áo giúp cô, còn không bằng chính mình tự thay còn tốt hơn.

Kỳ thực nói đến đây, mỗi lần hắn thay quần áo cho cô, cũng không ít lần động tay động nhân.

Lúc đó cô cảm thấy bọn họ đang yêu nhau, anh anh em em, ở cùng một chỗ làm chuyện đó cũng gọi là tình thú.

Mà bây giờ......

Thời Noãn chấp nhận thở dài, vốn dĩ ánh mắt vẫn chưa hết đỏ, lúc này còn đỏ hơn, giống như con thỏ nhỏ.

Cô dụi mắt một cái, bước xuống giường.

Trong phòng khách.

Một bộ tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ ôm sát thân thể cao lớn của Bạc Yến.

Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đứng dậy khỏi ghế sofa, muốn đi lên lầu tìm Thời Noãn.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thời Noãn đang bước từ trên lầu xuống.