"Uầy, nhìn không ra cậu ta cũng khỏe đấy chứ."
"Xùy, ai chẳng biết có phải cậu ta đang cậy mạnh không."
Người xung quanh cũng bắt đầu xắn tay vào làm việc riêng, song ánh mắt vẫn cứ dõi theo Giang Đình.
Họ tận mắt nhìn thấy cô lần lượt đi ra đi vào mà không hề có vẻ mệt mỏi gì, hơn nữa còn cảm thấy gánh hai thùng một lần quá chậm, cô lại tìm thêm hai thùng nữa, dùng đòn gánh gánh một hơi bốn thùng nước.
Ai nấy đều há hốc mồm không ngậm lại được, mắt chữ O mồm chữ A, liên tục véo má véo đùi xác nhận mình không nhìn nhầm. Người này không phải đàn ông cao chín thước mà chỉ là một thiếu niên người dong dỏng cao thôi đó!
"Thế này, thế này, thế này..."
"Cậu ta, cậu ta..."
Gã đàn ông nọ cũng trợn tròn mắt, trán ứa mồ hôi lạnh, gã ta chợt có cảm giác chẳng lành.
Tạ Ninh vừa rửa rau vừa vui mừng hoa tay múa chân đứng lên: "Giang Đình! Anh được đấy!"
Giang Đình cười lại với anh ta. Cô lau mồ hôi vã ra như tắm, xoa bóp bả vai.
Sức của cơ thể này vẫn còn kém hơn kiếp trước nhiều. Xem ra sau này cô phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Cô kiên trì di chuyển thêm mấy lượt. Chỉ sau một canh giờ, năm lu nước đã được đổ đầy.
Người vây xem đã không thể thốt thành lời. Họ nhìn cô như nhìn một con quái vật. Gã đàn ông nọ trợn trắng mắt, nghĩ đến mình sắp mất chiếc nồi đồng, mặt gã ta y như nhà có cha mẹ vừa qua đời.
"Tôi thắng rồi, anh hãy thực hiện lời hứa của mình đi." Giang Đình đi tới, nói.
Mặt cô đỏ bừng, mồ hôi nhỏ xuống cằm, chảy men theo đường cong cổ duyên dáng. Cô không mệt mà chỉ thấy nóng, phòng bếp mùa hè đúng thật không phải nơi dành cho người ở mà.
Tạ Ninh sáp lại gần, nói: "Ngô Mông, nói lời phải giữ lấy lời chứ, lấy nồi đồng ra đây nhanh lên."
Gã đàn ông tên Ngô Mông lườm Giang Đình, mặt lộ rõ vẻ không cam lòng. Song vì không thể làm gì khác, gã ta bực mình nói: "Chờ đấy!"
Dứt lời, gã ta xoay người chạy về quanh lều trại, ôm một cái nồi đồng được quấn vải kín mít ra, nhét vào lòng Giang Đình. Sau đó, gã ta đau đớn rời đi như một đứa trẻ bị giành mất món đồ chơi yêu thích.
Thật ra khi Giang Đình rời khỏi đầu bếp doanh, Khổng Tiêu đã ngỏ ý đưa nồi sắt của nàng cho cô, có điều lại bị Giang Đình từ chối. Đó là chiếc nồi mà cha Khổng Tiêu đưa cho nàng thay lời xin lỗi vì đã để con gái đi tòng quân thay mình, sao Giang Đình có thể nhận được chứ?
Tạ Ninh cố nhịn cười: "Giang Đình này, anh giỏi thật đấy. Thế mà lại xử đẹp được cả Ngô Mông. Lúc mới tới, tôi cũng bị gã ta bắt nạt mấy lần."
Giang Đình nhún vai: "Được rồi, làm việc đi. Bao giờ rảnh thì dùng thử cái nồi này xem thế nào."
Chẳng bao lâu sau, chú Chung đã tới. Sau khi nghe mọi người kể lại vụ cá cược vừa rồi, ông ấy cũng không nói gì, chỉ dặn dò mọi người những việc phải làm.
Vo gạo, rửa rau, xắt rau, nhóm lửa, việc nào việc nấy đều gọn gàng ngăn nắp. Hơn một trăm con người bắt đầu bận tối mặt.
Thức ăn dành cho tân binh là món dở tệ nhất. Không có rau cũng thôi, đằng này cả cơm và món mặn cũng chỉ no lửng dạ.
Các binh lính thường không những được ăn no mà còn có rau dưa nhất định. Có hôm thì ăn rau dại hái trên thảo nguyên, hôm lại ăn rau do các nhà nông ở thôn, làng gần đó mang tới. Nhưng không phải hôm nào cũng có rau đâu, cái này còn phải xem số họ hôm đó đen hay đỏ nữa đấy.
Thức ăn dành cho các Bách hộ và võ quan cao hơn Bách hộ xịn hơn nhiều, bởi cơm và thức ăn dành cho họ có nhà bếp chuyên dụng nấu.
Gạo và mì lúc nào cũng bao đủ, hôm nào cũng có quân lính phụ trách lên trấn mua rau dưa, thịt, trứng,... Tuy suất ăn chưa phải là sơn hào hải vị xa hoa gì nhưng còn cân đối dinh dưỡng. Ngày lễ Tết các võ quan còn được uống ít rượu.
Ngoại trừ các võ quan có chức cao, cơm dành cho lính làm tại đầu bếp doanh cũng khá ổn áp.