Thật ra đối với việc Khổng Tiêu có đồng ý đi đầu bếp doanh hay không, Giang Đình quyết định để cho nàng lựa chọn.
Mặc dù Khổng Tiêu có hào quang nữ chính nên sẽ không chết, nhưng sẽ bị thương nặng trên chiến trường, cuối cùng nam chính xuất hiện, anh hùng cứu mỹ nhân, Khổng Tiêu lấy thân báo đáp.
Và thế là tèn ten: Thuyền cập bến. ╭(╯3╰)╮
Bây giờ Giang Đình rất bối rối, nếu Khổng Tiêu đến đầu bếp doanh thì có tính là cô chia rẽ uyên ương không dzậy? Nhưng nếu Khổng Tiêu không đến đầu bếp doanh, cô lại không yên tâm.
Thôi cứ để Khổng Tiêu tự chọn đi.
Trong tháng tới, các tân binh chủ yếu sẽ được rèn luyện thể chất, sau khi rèn luyện thể chất xong sẽ bắt đầu huấn luyện dùng binh khí.
Binh khí mà binh lính thường sử dụng bao gồm giáo, đại đao, gậy gỗ, khiên... Các giáo đầu sẽ diễn luyện trước một lần, sau đó các tân binh sẽ làm theo.
Lúc đầu, ngoại trừ Triệu Khinh Hồng và một số tân binh có căn cơ tốt thì những người khác ngay cả đao cũng không cầm được.
Thậm chí có lúc dùng đao tự chém mình hoặc là cầm giáo chọc vào mông người khác.
Dần dần mọi người đều trở nên thành thạo, trừ Giang Đình.
Kiếp trước cô thường sử dụng súng lục, súng tiểu liên và súng bắn tỉa, cô không quen với những vũ khí cổ đại này. Chỉ là nếu cô muốn học thực ra học cũng nhanh thôi, chẳng qua vì muốn đến đầu bếp doanh nên cô không thèm đếm xỉa đến nó ấy chứ.
Cái này không học được, cái kia thì làm hỏng, sợ khổ sợ mệt, ngày nào cũng kêu rên, bị trầy da một tí là bật khóc, bảo Khổng Tiêu thổi cho cô, thường chọc mọi người xung quanh bật cười.
Giang Đình cảm thấy mình chưa bao giờ mất mặt như vậy, lúc đầu còn hơi chột dạ, sau đó thì không còn cảm giác gì nữa.
Ừm, đứa nào mặt dày đứa đó thắng. ╮(╯▽╰)╭
Dần dần cô có một cái biệt danh là "Giang mỹ nhân".
Chủ yếu là cười nhạo cô là bình hoa di động, không có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng cơ thể lại yếu ớt như một cô gái.
Ngay cả Ngũ giáo đầu đôi lúc cũng nghi ngờ rốt cuộc cô không làm được thật hay đang giả vờ.
Tên nhóc này nhìn bề ngoài không ngốc như vậy, uổng phí một gương mặt thông minh!
Sau này, Ngũ giáo đầu cũng lười quan tâm đến cô, những người như Giang Đình sẽ không có ý chí chiến đấu, sợ khổ sợ mệt, ra chiến trường là chịu chết.
Sự chú ý của anh ta lúc này đều đặt vào Triệu Khinh Hồng, trực giác cảm nhận được Triệu Khinh Hồng trong tương lai sẽ là một tướng quân giỏi.
Hôm đó nội dung thao luyện là bày trận, hai trăm tân binh xếp thành đội hình, trước tiên sẽ luyện tập cái đơn giản nhất "Xà trận chữ trường".
Đội hình này tuy đơn giản nhưng cũng kiểm tra khả năng phối hợp giữa các đội, nếu có ai tụt lại phía sau, toàn đội sẽ hỗn loạn, thậm chí có thể bị binh lính phía sau giẫm lên.
Giang Đình cũng biết rõ đạo lý này, nên cô rất cẩn thận, không dám tụt lại phía sau, im lặng cúi đầu đi theo người phía trước.
Không biết từ lúc nào, trên sân tiếng nói chuyện trở nên nhỏ đi, không khí dường như trở nên nghiêm túc, có người thấp giọng hô: "Tổng giáo đầu và Chỉ huy sứ tới!"
Các tân binh hoảng sợ, hít vào một hơi, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn người trên đài cao.
Giang Đình cũng không ngoại lệ, nhìn lên thì thấy hai bóng người cao lớn đang đứng chắp tay, bên trái là tổng giáo đầu Hà Khiếu Chính, bên phải là Chỉ huy sứ Hạ Vân Sâm, trên mặt vẫn đeo một chiếc mặt nạ bạc.
Giang Đình lẩm bẩm: "Mặt của y sẽ không chia ra thành đường phân cách chứ..."
Ngay giây tiếp theo, người phía trước cô không biết là bị chuột rút hay chập mạch, vấp chân, ngã về phía trước, kêu "a" lên một tiếng.
Giang Đình trợn tròn mắt, bất ngờ không kịp đề phòng, trong đầu nghĩ “Anh định chơi tôi đấy à?”!
Cô thắng không kịp mà ngã theo, vội vàng dùng tay chống đỡ phần thân trên để tránh tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Lần này có bốn năm người bị ngã, toàn bộ đội hình rối loạn.
Các tân binh sợ hãi ngước lên, đúng như dự đoán, sắc mặt Hà Khiếu Chính và các giáo đầu nhà mình đen như cái đít nồi.