Trời đã tối, ngọn lửa cháy kêu lách tách trong chậu than lớn bên ngoài doanh trướng, gió đêm thét gào, các tân binh tắm rửa xong thì mệt mỏi nằm ườn ra giường.
Ngủ đi, ngủ dậy là được ăn rồi.
Giang Đình nằm một lúc, lăn qua lộn lại một hồi, cảm thấy mình thật sự đói đến khó chịu, trong đầu cô nhớ đến tên lão binh kia nói tối nay các tướng lĩnh sẽ mở tiệc mừng chiến thắng.
Tiệc mừng chiến thắng, vậy có lẽ sẽ có rượu và thịt nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô ngồi bật dậy, trong bóng tối, cô vỗ vai Khổng Tiêu, kề sát nàng nói khẽ: “Tôi đi giải tỏa một lát.”
Khổng Tiêu mơ mơ màng màng gật đầu.
Giang Đình lẳng lặng ra khỏi doanh trướng, cô tiến đến đại doanh của các tướng lĩnh như một bóng ma bước đi trong đêm tối.
Hạ gia quân vốn có năm vạn người, trải qua mấy chiến dịch, bây giờ chỉ còn lại hai vạn người, chịu trách nhiệm bảo vệ các thị trấn và thôn làng biên giới quan trọng trong bán kính trăm dặm.
Trừ những binh sĩ đến lượt ra ngoài tuần tra và thám thính tình báo, đại doanh chỉ còn khoảng một vạn người.
Những quân doanh khác đều đóng quân cách đó hàng trăm dặm, nếu như để người Bắc Nhung tìm được cơ hội phá mở khu vực Yên Tử Khê này, Hạ Vân Sâm và Hạ quân gia sẽ trở thành tội đồ của triều đình và bách tính.
Năm chi kỵ binh do Bắc Nhung phái đến tổng cộng có khoảng hai ngàn người, chia ra năm đường từ đồng cỏ lẻn vào. Chỉ là Hạ Vân Sâm đã chờ bọn chúng từ lâu, y gần như đã điều động tướng sĩ cả đại doanh, một trận gϊếŧ sạch kỵ binh Bắc Nhung.
Lần này người Bắc Nhung phải dừng lại ít nhất mấy tháng, không dám mưu đồ đánh Yên Tử Khê nữa, Hạ gia quân cũng có thể có được một chút cơ hội nghỉ ngơi.
Các tướng sĩ trong quân đội rất vui mừng, đêm nay tổ chức tiệc chiến thắng, đã gϊếŧ năm con dê, ba con heo.
Nhưng người được hưởng thụ thịt ngon rượu thơm này đều là các tướng lĩnh, những binh sĩ bình thường có thể ăn được hai ngụm thịt húp chút nước canh thì đã tốt lắm rồi. Về phần các tân binh ấy à, Chỉ huy sứ đại nhân bận trăm công nghìn việc e là đã quẳng bọn họ ra sau đầu rồi.
Giang Đình vừa ngửi mùi thịt thơm lừng được gió đêm đưa tới, vừa buồn bực nghĩ.
Vẫn đừng nên trông mong người có địa vị cao ban phát lòng tốt, nhờ người khác chi bằng nhờ chính mình, có lẽ cô có thể đi nhặt chút đồ thừa để lấp bụng.
Tai cô phân biệt phương hướng tiếng ồn ào truyền đến, bước chân nhẹ nhàng di chuyển, rất nhanh cô đã vượt qua vô số doanh trướng, tránh khỏi các binh sĩ tuần tra, đến doanh khu của các tướng lĩnh.
Cô chỉnh lại mũ và áo giáp của mình, giả làm một tiểu binh bình thường bước vào.
Lúc này bữa tiệc mừng chiến thắng đã kết thúc, mấy chục tướng lĩnh say đến ngã trái ngã phải, có người say đến điên, có người chơi trò tù tì uống rượu, có người nằm ra đất ngáy khò khò, có người còn phải nhờ người đỡ đi vệ sinh.
Mùi rượu nồng nặc và mùi thối của cả đám đàn ông lan tràn khắp trong không khí, một đám tiểu binh đang dọn dẹp bàn, thu dọn bát đũa.
Giang Đình lẳng lặng bước vào, nhìn qua mà thấy lạnh cả lòng.
Đám tướng lĩnh này không hổ là người làm việc lớn, đều có đức tính “cần cù tiết kiệm” tốt đẹp, các món đều được ăn sạch, chỉ còn chừa lại chút nước canh.
Tâm trạng của cô càng thêm buồn bực, cô căng da đầu thu dọn bát đĩa cho vào thùng gỗ lớn, nhấc thùng gỗ lên xe đẩy rồi đẩy về phía đầu bếp doanh.
Giang Đình chuẩn bị vào đầu bếp doanh xem thử, có lẽ chỗ đó còn thứ để ăn.
Trời đêm tối như hũ nút, cũng chẳng có ai phát hiện cô là kẻ giả mạo, một hàng người đẩy xe đẩy đi thật xa, đến doanh khu hẻo lánh, nơi đây chính là đầu bếp doanh.