Đột nhiên xuất hiện người thứ ba, Trần Khứ Phương và Lộ Bình Sa hai người cùng nhìn về phía thanh âm phát ra, trên ghế dài đang nằm một người trên mặt còn che một tờ báo, nhìn chả khác gì một tên lưu lạc đầu đường xó chợ. Khác nhau là có, người vô gia cư chân không dài như hắn, nhìn kỹ sẽ thấy chân hắn dài đều duỗi đến bên ngoài ghế dựa, Lộ Bình Sa không khỏi ghen tị.Người nọ ném đi tờ báo đang che mặt chậm rãi đứng dậy, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn lại mang theo vài phần phong độ tri thức tươi cười, chỉ là lời nói mà hắn nói ra lại lập tức hủy hoại khí chất đó.
"Haizz, ta nào đâu có biện pháp, lúc đó một đống quân đội đọt nhiên tìm ta bảo ta thành lập một cái bộ môn chuyên ứng đối Thời Gian Trò Chơi ra tới, theo sau là các loại kiểm tra, thí nghiệm. Trước hai ngày thành lập mới hỏi ta bộ môn tên gì, ta tốn ba tiếng đồng hồ mới nghĩ ra tên này, sau lại muốn sửa rất nhiều lần nhưng càng sửa thì càng khó nghe, nên để luôn."
"Nếu ngươi cảm thấy tên này không hay vậy ngươi sửa giùm ta." Anh tuấn nam nhân khẽ nhíu mày, khuôn mặt buồn rầu mà nhìn Lộ Bình Sa.
Ngươi kêu ta lấy tên? Lộ Bình Sa kinh ngạc, chính là người chơi nick name hắn còn dùng mặt lăn bàn phím ra tới, đúng rồi, nick name của hắn tên là gì, đọc như thế nào?
"Ngươi...... Ngươi là..... Yến.....Yến...." Trần Khứ Phương nghe nam nhân nói càng nghĩ càng sợ hãi đến tên của hắn cũng không dám nói ra.
Lộ Bình Sa liếc mắt một cái nhìn Yến Bồ nghĩ thầm một người đàn ông cao to tên lại phát âm là yanyan, này chính là bị cười chê từ nhỏ đến lớn trách không được như thế trung nhị!
(Trung nhị bệnh: là những người thích thể hiện, tự tin thái quá, hay làm những hành động tự cho là ngầu nhưng trong mắt người khác là bị điên, bị thần kinh).
Trần Khứ Phương không biết Lộ Bình Sa ý tưởng nhưng lại biết trước mắt người này lợi hại, Thời Gian Trọng Trài Cục được thành lập 5 năm, danh tiếng của nó như sấm bên tai. Nó chẳng những có phía chính phủ bối cảnh hơn nữa nhân tài đông đúc không ít cao cấp người chơi đều xuất thân từ đó.
Đặc biệt là người cầm đầu Yến Bồ, được mọi người xưng là "Bồ Tát Sống." Hắn thường ở trong trò chơi cứu người, theo tinh tình báo thống kê Yến Bồ đã từng sáng tạo kỷ lục hơn mười lần mang mấy chục người chơi tham dự phó và tất cả còn sống trở ra không thiếu một người kỳ tích!
Mà bị hắn cứu trở về cơ hồ tất cả đều gia nhập Trọng Trài Cục. Sở dĩ nói cơ hồ là có số ít người không tham gia Trọng Trài Cục người chơi hoặc là mất tích hoặc là đã chết, hoặc là thành khách độc hành(người chơi hệ một mình) nhưng họ khi gặp Yến Bồ cũng là tôn trọng, khách khí.
Thời Gian Trọng Tài Cục có bối cảnh phía chính phủ, các người chơi khi thông quan hoặc nhiều hoặc ít đều được đến một ít cổ quái đạo cụ và lực lượng này đối với xả hội tương đương là một nhân tố không yên ổn. Một người chơi có tính nguy hiểm tương đương với sự kiện khủng bố nên Trọng Tài Cục chính là nơi giữ gìn an ninh trật tự liền có ý nghĩa cùng người chơi là địch,Trần Khứ Phương cấp Lộ Bình Sa lời là vì nguyên nhân này.Không phải người nào cũng đều có thể gia nhập Thời Gian Trọng Trài Cục, một khi bị chúng nó nhận định là phần tử nguy hiểm liền phải chuẩn bị tốt tùy thời tùy chổ mà tự nhiên tử vong. Còn không thì trong mỗi lần vào trò chơi sẽ bị những thành viên của Trọng Tài Cục là những người chơi cao cấp tính kế chết. Nếu không thể gia nhập cũng không thể không thể đứng ở mặt đối lập.
Chỉ sợ một ít người chơi mới vừa mới vượt qua vài lần phó bản liền tiểu nhân đắc chí cho mình chính là đặc biệt, liền đi khiêu chiến thước đo đạo đức và pháp luật của xã hội, đó đúng là chết nhưng không biết tại sao mình chết.
Yến Bồ quay đầu mỉm cười nhìn Trần Khứ Phương.
"Ta đây liền đi." Trần Khứ Phương lập tức minh bạch nàng nên làm cái gì và không nên làm cái gì, một chữ cũng không dám nói tiếp. Tuy cảm kích người chơi mới đã cứu mình nhưng nàng càng sợ đắc tội Yến Bồ.Tuy nói Yến Bồ là "Bồ Tát Sống" nhưng có thể quản lý toàn bộ Thời Gian Cục thì sao có thể là người vô hại? Lần trước khi làm Lục cấp nhiệm vụ nàng còn nghe thấy người trong Trọng Tài Cục lên án đại ca của bọn họ không phải người quả thực là cái ác ma. Vừa chớp mắt Trần Khứ Phương liền biến mất không thấy thân ảnh, ở lại chỉ còn hai người Lộ Bình Sa và Yến Bồ.
Á đu, người phụ nữ này lúc nảy còn cảm ơn mình cứu cô ta một mạng, chỉ một tiếng của người đàn ông cô ta liền bỏ xuống hắn chạy mất dạng . Nhưng hành động của Trần Khứ Phương lại cũng chứng minh trước mặt cái này Yến Yến đại khái thật là ông lớn của Thời Gian Trọng Trài Cục.
Chỉ là các ông lớn thời nay đều như vậy rảnh rỗi sao? Ông lớn đi ra ngoài không phải nên phô trương thật lớn sao? Ít nhất cũng có mấy chục chiếc siêu xe đi cùng không thì cũng là trực thăng như vậy khí thế mới đủ chứ? Vị này đại ca thì trái ngược, xuất hiện với một tờ báo cũ trên mặt, còn nghiêm túc kêu mình đổi tên cho Thời Gian Trọng Tài Cục.
Nếu không phải đây là lần đầu gặp mặt Lộ Bình Sa còn nghĩ hắn đang móc họng mình, nói đi phải nói lại tuy là lần đầu thấy nhưng hắn có cảm giác mình đã gặp người này ở đâu rồi? Chẳng lẽ là giống nghệ sĩ nào đó trong công ty sao? Với khuôn mặt này nếu không phải thời gian và địa điểm không đúng Lộ Bình Sa đều muốn giới thiệu cho hắn vài người quản lý tương đối lợi hại, nếu người này nổi tiếng đến lúc đó công ty còn cho hắn phát tiền thưởng. Tiền là loại đồ vật không ai ngại nhiều cả.
"Ngươi cũng không nghĩ ra được cái tên gì hay sao?" Yến Bồ thở dài một hơi xem rất là buồn bực, không biết còn tưởng rằng là ở nơi nào xuất hiện thiên tai nhân họa nên hắn mới lo lắng như thế.
"Việc đặt tên ta không giỏi cho lắm...." Lộ Bình Sa căng da đầu nói.
"Này chỉ là ta lần đầu tiên vào trò chơi, cũng không biết tại sao mình lại bị quấn vào. Ngươi chắc là đại nhân vật đi, những lời ta nói lúc nảy chỉ là do không biết trời cao đất rộng mà thôi."
"Thật là không biết trời cao đất rộng." Yến Bồ một giây biến sắc mặt, từ biểu tình khuôn mặt ưu quốc thương dân chuyển thành hài hước.
"Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ lại bắt được "Thời gian", khen thưởng của tân thủ đều là gấp đôi, cho nên "Thời Gian" trên người của ngươi số lượng sẽ không ít. Chỉ là ngươi vẫn chưa biết được đây là đồ vật quan trọng như thế nào đi."
" "Thời Gian" không phải muốn phối hợp với "Nghi Thức" mới có thể sử dụng sao?" Lộ Bình Sa cuối cùng đã hiểu tại sao ông lớn này lại rảnh rỗi đứng ở chỗ này cùng mình nói chuyện phiếm, nguyên lai là vì phần thưởng thông quan hoàn mỹ.
"Rất nhiều người bắt được "Nghi Thức" lại lãng phí "Thời Gian"." Yến Bồ chậm rãi lắc đầu.
" "Nghi Thức" chỉ là vật phụ trợ, chân chính có ý nghĩa chính là "Thời Gian", ngươi từ từ sẽ hiểu nó là một phần thưởng rất thần kỳ, ngươi cũng sẽ biết nó sẽ mang đến thế giới này nhiều ít biến số. Ta làm người của Trọng Tài Cục nên có nghĩa vụ phải nhắc nhở ngươi muốn cẩn trọng đối đãi nó, hơn nữa phải tuân thủ pháp luật làm một cái người tốt."
"Kia...." Lộ Bình Sa chính là một tác giả hắn thập phần rõ ràng loại này lợi hại đến tột cùng đạo cụ có khả năng sẽ mang đến cho hắn là tử vong, nếu trước mặt là một cái người lợi hại mình cũng phải không thể trao đổi.
Đường có ngàn vạn lối đi, an toàn là con đường thứ nhất! Thời gian đáng quý nhưng sinh mạng giá càng cao!
"Bất quá này đó cùng ta cũng không quan hệ." Không đợi Lộ Bình Sa nói xong, Yến Bồ đã biết ý định của hắn nên cắt ngang.
"Đồ vật là do ngươi được đến vậy nó là của ngươi, thứ đồ chơi này ta cũng không thiếu. Chỉ là khó đi được một chuyến liền gặp ngươi nên nói ta còn phải nói, vừa rồi đối thoại ta đã theo luật quay lại nó sẽ được lưu giữ vào hồ sơ để làm thành báo cáo.
Yến Bồ ngáp một cái, duỗi thẳng người lại sờ sờ bụng nói: "Tôm hùm đất ăn quá nhiều bây giờ lại không tiêu, đi dạo cho tiêu bụng giờ đỡ hơn rồi, ta cơ bụng vẫn là như thế đẹp. Vậy đi, mau 5 giờ sáng rồi ngươi cũng nên về nhà đi."
Nói xong, Yến Bồ xoay người rời đi không một chút dây dưa, Lộ Bình Sa cảm thấy chỉ có một cổ xưa từ ngữ là có thể hình dung trạng thái lúc này của mình--hỗn độn trong gió. Người của Thời Gian Trọng Tài Cục đều là như thế sao? Người phụ nữ kia kêu ta cẩn thận chính là người như vậy? Có lầm hay không?
"Từ từ." Không biết từ đâu ra tới dũng khí có lẽ cảm giác mà Yến Bồ mang đến quá bình dân nên Lộ Bình Sa trực tiếp đuổi theo đứng chặn trước mặt Yến Bồ.
Mắt Yến Bồ nhanh chóng hiện lên một tia cảnh giác, sát khí trên người hiện lên rồi nhanh chóng thu lại lặng yên không tiến động.
Lộ Bình Sa hồn nhiên không biết chính mình đã ở quỷ môn quan đi một vòng, chỉ cảm thấy phía sau lưng đột nhiên lạnh cóng: "Trò chơi này là như thế nào? Ngươi biết đến nhiều ít, có thể nói cho ta sao?""Ta biết đến cũng so với ngươi cũng không nhiều." Yến Bồ ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Bình Sa lành lùng nói.
"Không phải hệ thống đã nói? Thời gian chơi thử sắp kết thúc, ngươi hẳn là đợt người cuối cùng trong danh sách chơi thử. Thời Gian Trò Chơi ăn mòn thế giới này đã là thế không thể đỡ, chính phủ sẽ tuyên bố tin tức cho mọi người biết, chỉ cần ngươi không phạm pháp chúng ta sẽ không nhắm vào ngươi."
"Chính phủ quả nhiên đều biết." Lộ Bình Sa lần nữa xác định chính mình suy đoán, "trách không được hướng đi mấy năm nay của chính phủ kỳ quái như vậy, ở nước ngoài các tôn giáo kỳ kỳ quái quái cũng thành lập không ít, nguyên lai...." Nếu là phạm vi toàn thế giới đều xuất hiện giống như sự kiện vừa rồi tất nhiên phải khiến cho chính phủ chú ý.
"Quả nhiên." Yến Bồ nhạy bén nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Lộ Bình Sa.
Nếu chính phủ đã nắm giữ được tin tức quan trọng, mà người này rõ ràng có chính phủ bối cảnh. Làm một người từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục trở thành một công dân có tư cách đầy đủ và phải nỗ lực nộp thuế cho đất nước, Lộ Bình Sa cảm thấy chính mình cần phải có quan hệ tốt với nhân viên chính phủ. Muốn có mối quan hệ tốt cần bắt đầu từ thiện ý, có câu nói nói rất đúng thẳng thắng từ khoan, kháng cự từ nghiêm(nói thẳng sẽ được khoan dung, chống đối sẽ bị nghiêm trị).
"Tự giới thiệu, ta là Lộ Bình Sa, công tác là một tác giả chuyên tiểu thuyết chuyện kinh dị, khủng bố kiêm chức là biên kịch cố vấn. Đang đi làm ở công ty Thuần Túy điện ảnh, gia cảnh trong sạch, không có tiền sử vi phạm đạo đức và pháp luật, ngày thường nếu quản lý chung cư có kiểm tra trác nghiệm ta đều thành thật điền thông tin chân thực. Đúng rồi, đây là thẻ công tác của ta, ngài có thể xem."
Nói xong, Lộ Bình Sa lấy di động mở ra thẻ công tác điện tử đưa cho Yến Bồ. Dù sao hắn cũng là công dân tốt không sợ bị điều tra. Quan trọng nhất là nơi trò chơi chấm dứt thuộc công ty kỹ thuật Cao Tân, bốn phía đều có camera nếu mình nói láo người ta xem lại theo dõi đều có thể tra rõ mình.
Nói láo chẳng những không hề có ý nghĩa còn sẽ làm cho chính mình trêu chọc tai họa!
Yến Bồ cúi đầu nhìn thoáng qua thẻ công tác chứng minh của Lộ Bình Sa, sắc mặt có chút cổ quái. Y!! Là người một nhà?
-----------------------------------------------
Yến Bồ: Công nhân của mình=người một nhà.
Lộ Bình Sa: Ta thật là công dân tốt!
Tác giả: Nếu nơi này không có camera đâu?
Lộ Bình Sa: vậy liền đi theo Trần Khứ Phương chạy.....