Lúc hai người gặp lại là ở ghế lô của khách sạn. Anh ra ngoài gọi điện thoại vừa đảo mắt đã thấy cô đang kéo một đồng sự chậm rãi bước ra ngoài. Tôn Dương do dự một chút mới gọi cô lại.
Cô nói đồng sự đi trước, đứng tại chỗ chờ anh, nhìn vào cổ áo của anh, bình yên tiếp đón một câu: "Đã lâu không gặp."
Đột nhiên Tôn Dương không biết nói gì, cười hì hì gác tay lên vai cô: "Anh uống hơi nhiều, làm phiền em lái xe đưa anh về được không?"
Tiếu Ý liền nghiêng người tránh, nhíu mày: "Lái xe của anh đâu?"
"Còn phải đưa bạn anh về." Anh không thèm để ý dựa người lên tường, vô cùng phong độ.
"Sợ anh rồi đó. Anh có đi không, em phải đi rồi." Cô liếc anh một cái, cuối cùng vẫn nhượng bộ.
Tôn Dương lấy điện thoại ra gọi sau đó mới theo cô ra ngoài, cười cười: "Sao rồi? Xem ra khôi phục khá tốt."
Tiếu Ý không phản ứng, im lặng lái xe, hỏi anh: "Anh nghỉ ngơi ở đâu?"
Anh liền thuận miệng báo địa chỉ. Mới đó đã đến, Mạch Tiếu Ý cười cười hỏi "Anh xem 《Nữ Nhân Bang》chưa?"
Anh hơi kinh ngạc, thành thật nói: "Chưa. Sao thế?"
Tiếu Ý chỉ lắc đầu, ý bảo anh xuống xe.
Tôn Dương tắm rửa xong bước ra, bỗng nhiên nhớ lại lời của cô, sự giúp đỡ của phụ nữ? Vì thế tùy tay tìm kiếm thì ra là một vở kịch. Vốn đang rảnh rỗi, bây giờ mới 10h00, cuộc sống về đêm trước đây của anh cũng chỉ mới bắt đầu nên nên mở ra xem.
Đường truyền nhanh nên anh chọn ấn xem một tập, rốt cục bật cười --- thì ra muốn cho anh xem một màn kịch.
Anh chồng của nữ chính nɠɵạı ŧìиɧ, ba người bạn của cô tụ tập lại quyết định dùng phương pháp ổn thỏa nhất nói cho cô ấy biết. Vì thế bọn họ đều mặt đồ đen, tư thế kia giống như bom nguyên tử sắp nổ ở chỗ họ vậy.
Anh nhớ tới cuộc điện thoại của Thẩm Giai Nặc, hắn giải thích rất nhiều còn nén giận mắng anh: "Cậu thích người ta sao không nói cho tớ biết? Nếu biết trước thì tớ đâu có đi trêu chọc một cô bé chứ." Giọng vẫn không hối cãi, anh càng nghe càng giận rốt cục quăng điện thoại, nhớ lúc Tiếu Ý ở trước mặt mình khóc lóc thảm thương anh không biết nên làm thế nào để gặp cô.
Anh lăn qua lộn lại mãi rồi quyết định gọi điện cho cô: "Tiếu Ý?"
Mạch Tiếu Ý đang ngủ mơ mơ màng màng, ừ một tiếng.
Anh nói: "Anh xin lỗi."
"Không cần khách khí." Tiếu Ý vẫn còn mơ hồ đáp một câu khiến anh bật cười.
Cô chờ một lúc lâu rốt cục cũng nghe được giọng nói trầm thấp của anh, giống như rút hết tâm tư cùng dũng khí: "Tiếu Ý, anh thích em."
Mạch Tiếu Ý giật mình lập tức bật dậy, bật thốt lên: "Đại thiếu gia, anh tỉnh rượu chưa đó?"
Một khắc đó Tiếu Ý bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc. Thẩm Giai Nặc từng dùng vẻ mặt hờ hững nói với cô rằng hắn có chút thích cô. Cô đáp ứng. Sau đó họ kết bạn ăn cơm, lúc đó cũng có Tôn Dương, anh tự nhiên chụp lên bả vai của bạn, nửa thật nửa giả khen hắn: "Rất có mắt nhìn." Cô chỉ hận không thể ngay lập tức đá anh một cú. Sau bữa ăn Thẩm Giai Nặc liền giễu cợt anh: "Lại có hẹn với vị ấy?"
Đầu dây bên kia có tiếng gọi cô, giọng nói vô cùng nhỏ mang theo sự lo lắng của chủ nhân: "Em có đang nghe không?"
Cánh tay đặt ở ngoài chăn đã bắt đầu có cảm giác ướŧ áŧ, ngay cả thính giác cũng như đang say.
Anh không nói gì, cười nhẹ một tiếng, treo điện thoại.
Cảm giác an tâm ngủ thẳng tới hừng đông.
Cả đời Tôn Dương anh rốt cục quyết tâm đối xử tốt với một người.
Hoặc là thật sự bắt đầu đối xử tốt, lâu lắm rồi anh sắp quên cách chính thức theo đuổi một cô gái.
Tặng hoa, xem phim, đưa đón lúc tan sở, hoặc cuối cùng là nhẫn kim cương cùng lời thề.
Anh vẫn còn trẻ lại có niềm tin, thứ anh muốn thì nhất định anh sẽ làm được.