[Conan] Xuyên Không Thành Mèo

Chương 39

[Cái quỷ gì đây trời!?] Một bé mèo đen ở nơi nào đó âm trầm cúi gầm mặt hừng hựt sát khí trước chén đồ ăn trước mặt. Nói sao ta, thứ đựng trong cái chén đó là một bãi bầy nhầy màu nâu trộn với mấy thứ linh tinh không biết tên được người nào đó đặt cách chuẩn bị riêng cho kẻ mới đến là cô đây. Đem tầm mắt dời lên cái bàn ăn gần đó liền thấy đôi uyên ương ân ái mặn nồng, đặc biệt là cái bản mặt kên kiệu của tên Fushiguro Toji kia thật ứa gan.

Fushiguro Toji đang tình cảm thắm thiết với vợ yêu thì cảm nhận ánh nhìn mang theo thù địch hướng về phía mình, hắn lười biếng nhìn lại cái con mèo đen kia rồi nở nụ cười của kẻ chiến thắng.

Muốn đấu với ta, còn non và xanh lắm.

“Phực” Dây thần kinh lý trí trong phút chốc bị đứt, bộ móng vuốt mèo sắc bén cào vài đường lên sàn nhà.

Hahahaha…Thì ra cưng muốn chơi đúng không, chị đây chiều tất. Hôm nay ngươi sẽ được chiêm ngưỡng mỹ nhân…khụ khụ…lộn mỹ mèo kế của chị đây.

“Meow meow~” Tiếng mèo kêu nhỏ bé mang theo chút sự nũng nịu vang lên, Fushiguro Midori bỗng cảm nhận được thứ gì đó mềm mại cọ cọ vào chân mình, cô đem tầm mắt dười xuống đó xem sao.

Đôi mắt mèo to tròn ngấn lệ đang hướng về phía cô, đôi mắt tím ấy như chứa cả một bầu trời đêm đầy sao trong đó, nó long lanh khẩn cầu điều gì đó từ cô. Cái thân thể không xương ấy cứ liên tiếp cọ vào bên dưới hơn nữa bộ lông mềm mại của bé mèo đen như muốn dán sát vào người Fushiguro Midori, làm cô không khỏi nảy xinh cảm giác muốn được chạm vào nó.

“Phập!” Trái tim nhỏ bé của người đẹp nào đó đã bị đánh gục trước dáng vẻ đáng yêu cực độ từ bé mèo đen.

Hai má Fushiguro Midori hơi hun hun đỏ hồng mỗi khi con mèo đen dùng đôi mắt lung linh ấy nhìn cô, hai bàn tay vô thức vương ra bế bé mèo đen lên đặt lên đùi. Đôi bàn tay ngọc ngà nhẹ nhang vuốt ve lên người bé mèo đen, nghe âm thanh khò khè phát ra từ bé mèo khiến cô thư thả tinh thần. Càng vuốt ve càng càng cảm thấy thoải mái làm cô không muốn dứt tí nào.

Người chồng to con ngồi kế bên thấy hết tất cả chuyện đang sảy ra, đôi mắt hung ác tràn ngập sát khí trừng trừng cảnh báo cái con mèo không biết trời cao đất dày kia. Hàm răng trắng tinh đầy sắc bén để lộ ra tựa con thú săn mồi hung ác đang ma sát vào nhau tạo ra âm thanh khó nghe. Cùng với đó là sự sôi sục không ngừng của máu huyết trong người làm làn da bừng đỏ chót càng làm tăng thêm sự điên dại của con thú ấy. Từng đường gân trên cánh tay liên tiếp nổi lên, chiếc ly thủy tinh cầm trên tay bị siết chặc không biết tự bao giờ.

“Choang” Chiếc ly xấu số vỡ tan tành dưới bàn tay con mãnh thú điên rồ, từng mảnh vở chiếc ly vương vãi khắp bàn, có vài mảnh còn văng xuống nền nhà lấp lánh ánh sắc dưới ánh đèn phòng.

Hai con người, à không một người một mèo bị tiếng vỡ ly làm cho giật mình, cả hai quay đầu lại xem sao thì bắt gặp bản mặt khó ở của Fushiguro Toji làm cho giật mình.

“Toji, có…chuyện…gì…sao?” Fushiguro Midori khó nhọc mở miệng hỏi thăm chồng mình, giọng cô lắp bắp run rẩy không khác gì một đứa bé đang đứng trước mặt người lớn mỗi khi làm chuyện gì sai.

“À, không có gì hết đâu Midori, chỉ là anh lỡ mạnh tay cầm cái ly thủy tinh này thôi. Ai da, anh bất cẩn quá đi.” Fushiguro Toji gượng cười xều xòa nhưng không thể che dấu đi ác ý ẩn sau cái nụ cười ấy đang hướng thẳng về phía con mèo đen trên vợ mình.

“Thôi để anh đi lấy đồ dọn chúng kẻo em bị thương mất.” Không kịp để vợ mình nói gì thêm, Fushiguro Toji đứng phắc dậy vương thân thể đồ sộ cơ bắp đi về phía góc nhà lấy đồ quét dọn đống thủy tinh sứt mẻ kia. Lúc đi ngang qua trước mặt vợ mình, hắn dùng bàn tay to lớn của mình “xoa nhẹ” lên đầu con mèo đen, khuôn mặt gượng gạo tươi cười giọng nói âm trầm “nhắc nhở”: “Nhóc con ngoan ngoãn nếu không…”

[Đau…đau chết bà đây mất thôi… cái tên này muốn bóp nát đầu bà à…] Lê Anh Thơ đau điếng cố chịu đựng sức nghiền ép từ cái tên, cái bàn tay to lớn kia cứ khư khư nắm chặc cái đầu nhỏ của cô không buông dẫu cho có vẫy vùng thế nào cùng không thoát khỏi. May mà có chị đẹp ở đây chứ nếu không là cái tên điên này bóp nát đầu cô như trái cam luôn quá.

Coi vậy mà cái bình giấm này có vẻ như muốn nổ tung luôn rồi kìa.

Tên Fushiguro Toji này máu ghen nhiều thiệt, ngay cả con mèo cũng ghen cho bằng được.

“Xoa đầu” con mèo đen xong, Fushiguro Toji đi lấy đò quét dọn đống thủy tinh vỡ này, có điều hắn vừa quét dọn vừa không ngừng lườm lườm cái con mèo đáng ghét kia.

Lê Anh Thơ thoải mái nằm hưởng thụ bàn tay chị đẹp vuốt ve trên người mình trong ánh mắt ghen ghét đố kị của ai đó. Cô xoay người lại để lộ cái bụng mềm mại ấm áp cho chị đẹp nay sờ mó mặc cho người nào đó đang ngầm cảnh cáo gay gắt.

“Midori, chúng ta tiếp tục bữa tối thôi nào.” Dọn dẹp xong đống thủy tinh mẻ kia, Fushiguro Toji nhẹ giọng nhắc nhở người vợ còn đang mải mê chơi đùa với bé mèo, sẵn tiện tay hắn xách cổ con mèo đáng ghét ấy quẳng sang một bên cho đỡ chướng mắt.

“Méo…” [Cái tên trời đánh kia tính bạo hành thú cưng à.] Lê Anh Thơ bực tức khi bị cái tên vai u bắp thịt đầy người ném không thương tiếc xuống sàn nhà lạnh lẽo. Loạng choạng đứng dậy, cô dùng ánh mắt to tròn chứa đầy oan ức lên án hành động của tên Fushiguro Toji này.

Fushiguro Midori thấy bé mèo nhỏ của mình bị chồng ném mạnh tay thế cũng đau lòng: “Toji, anh nhẹ tay với bé mèo một chút, anh ném mạnh vậy kẻo lỡ nó bị thương thì sao?”

“Yên tâm, anh có chừng mực. Mà giờ chúng mình cũng nên ăn tiếp bữa tối không là nguội mất.” Fushiguro Toji đi tới ôm hôn và cất giọng cưng chiều dỗ dành vợ mình.

Được chồng yêu chiều, Fushiguro Midori cũng mủi lòng cho qua, dù sao vợ chồng ở với nhau được thời gian cũng hiểu nhau nên không mấy bận tâm chuyện cỏn con này. Huống chi bản thân vớt được ông chồng biết yêu thương chiều chuộng mình thế này về nhà quả thật là may mắn, một gia đình có người chồng tuyệt vời cùng với đứa con sắp chào đời như thế thật là niềm hạnh phúc ao ước của biết bao chị em phụ nữ.

Đó là khi chị đẹp chưa biết chuyện sẽ xảy ra với cái nhà này sau khi chị mất nên mới cảm thấy hạnh phúc thế thôi, chứ mà chị mà biết chồng yêu không ngại bán đi thằng con trai ruột thịt chỉ để lấy tiền đi cá độ không biết sẽ có suy nghĩ lại hay không. Mà cũng tội thằng nhỏ, mới tí tuổi đầu bị bố ruột bán rồi còn hay bị ổng lãng quên đã đành, đằng này sau khi Fushiguro Toji ngỏm thì bị tên ất ơ dụ dỗ vào con đường chú thuật sư rồi bị cướp mất xác. Có lẽ khoảng khắc được bố “yêu thương” nhất của Fushiguro Megumi là lúc được ông bô mình hỏi thăm mình có mang họ Zenin hay không rồi được người bố “đáng kính” giúp tẩn con chú linh giùm trước khi siêu thoát.

Hầy đúng là tình cha con thật là ấm áp như nối nước sôi mà.

Còn về phần bé mèo đen nào đó, Fushiguro Toji chỉ quay lại hừ một tiếng với nó rồi tiếp tục cùng vợ yêu dùng bữa mặc cho con mèo nào đó gào thét vô vọng.

Lê Anh Thơ cay điếng đối với Fushiguro Toji, nhân lúc cặp vợ chồng son này tình tứ thì cô nhảy phóc lên bàn ăn, dùng khuôn mặt hết sức đáng yêu cọ vào tay Fushiguro Midori nũng nịu. Cặp mắt mèo trong suốt long lanh mang theo vài phần ủy khuất đánh thẳng vào trái tim thiếu nữ, nó đập thình thịch mỗi khi mắt chạm mắt với bé mèo con. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc mang màu hường phấn bay khắp nơi, cứ ngỡ cả hai như muốn chìm vào thế giới riêng.

Cảnh hường phấn thiếu nữ diễn ra không được bao lâu thì bàn tay ai kia đã xách cổ bé mèo đen lên ném ra chỗ khác một lần nữa, mà đợt này mạnh tay hơn cả đợt trước.

“A rế?” Bé mèo đen chưa kịp định thần lại chuyện gì vừa mới xảy ra đã ăn trọn cú va chạm với nền nhà. Đợi đến khi tiêu hóa chuyện vừa mới xảy ra là nguyên cái bản mặt dữ tợn không kém cạnh của quỷ dọa xoa kề áp vào mặt mình khiến cô tự động bật nhảy lùi về sau.

[ Ê bạn ơi, mình chỉ giỡn tí thôi làm gì căng thế.] Mặt Lê Anh Thơ lúc đó cố gắng gượng gạo giản hòa với tên Fushiguro Toji đang giận dữ cực độ. Bản năng loài mèo liên tục phát ra tính hiệu nguy hiểm với cái núi lửa đang phun trào này, trong thoáng chốc cô có cảm giác tử thần đang ở trước mặt khiến cho toàn cơ thể không ngừng run rẩy. Hai bên tai cụp xuống theo thân thể lạnh run đang từ từ lui bước về phía sau, cô cứ mãi lùi xuống cho đến khi chạm vào bức tường là biết cái số mình sẽ ra sao dưới bàn tay Fushiguro Toji.

Ngay lúc đứng trước bờ vực cái chết, từ đằng xa xuất hiện ánh sáng hy vọng chiếu sáng khốn cảnh ấy, giọng nói du dương đầm ấm vang lên ngăn cản tên ác ma hung tàn ấy. Ngỡ là tiếng gọi từ thiên đường vang vọng xuống để đánh tan đi màn đêm nơi chốn địa ngục làm Lê Anh Thơ mừng rớt nước mắt.

“Toji, anh bĩnh tĩnh lại nào.” Fushiguro Midori nhanh chóng đi tới ôm khư khư cánh tay ông chồng nhà mình, nếu giờ mà buông tay ra chắc kèo là chồng sẽ xử tử cho bé mèo mất. Nhìn con mèo run sợ khép nép ở một góc khiến cô không khỏi thương xót, xách cái bụng bầu đi tới vỗ về chồng trước cái đã.

Khổ cái lấy phải ông chồng hay ghen mới thế.

May thay bé mèo cũng thông minh biết đường chạy lui ra sau lưng cô trốn tránh tạm thời.

Fushiguro Toji được vợ yêu dỗ dành nên tâm trạng cũng dịu đi phần nào nhưng vẫn chướng mắt với con mèo đen đang trốn sau lưng vợ mình. Hậm hực quay trở lại bàn ăn mà mắt cứ dán chặt vào cái kẻ trốn chui trốn lủi kia mà không làm được gì liền tức cả mình.

Lê Anh Thơ nép mình sau lưng Fushiguro Midori không ngừng thầm cầu nguyện tai qua nạn khỏi, khi thấy tên ác quỷ nào đó được chị đẹp dỗ dành cô không khỏi khinh bủy cùng ghen ghét ra mặt. Cớ sao một tên to con cục mịch như hắn lại có cô vợ xinh đẹp dịu dang thế không biết, chắc kiếp trước hắn tu tâm dưỡng tính lắm mới may mắn vậy. Mấy cái này cô chỉ giám chửi thầm trong lòng thôi chứ không giám nói ra kẻo lên bàn thờ đợt hai nữa thì khổ Quốc phụ Lạc Long Quân lắm.

Đợi đến khi cơn giận từ tên Fushiguro Toji nguôi ngoai đi phần nào, bé mèo đen mới buông lỏng cảnh giác. Nó nhanh chân nhảy lên bàn ăn cố tỏ ra ngoan ngoãn dưới ánh mắt giám sát của hắn.

“Thôi nào, nó chỉ là một bé mèo con thôi. Cũng không có vấn đề to tác gì khi mà một con mèo muốn làm nũng với chủ của nó. Đó chỉ là bản năng ở loài mèo thôi mà.” Fushiguro Midori bẹo má chồng mình với vẻ mặt bất đắt dĩ, tính ra cô chỉ mới vuốt ve bé mèo thôi mà chồng đã ghen vậy thì sau này tính sao đây nữa. Khẽ thở dài, cô vươn tay gắp miếng thịt đút cho chồng mình kẻo ổng lại ghen nữa thì khổ con mèo, vừa đút vừa phải nói ngọt với ông chồng to xác khiến cho cô cảm thấy bản thân đang chăm trẻ nhỏ, khác là trẻ nhỏ này lớn tuổi hơn cả cô.

Được vợ yêu tự tay bón cho ăn, Fushiguro Toji vui vẻ ra mặt, miệng hếch lên cười tươi rói hạnh phúc.

[Vợ chồng son đúng là khó chen vào.] Lê Anh Thơ ngồi ở một góc bàn ăn mắt cá chết nhìn cảnh hai con người thể hiện tình yêu nồng cháy, tội cho cái dạ dày đang đói rã rời bị thồn cơm chó chất lượng cao thế là hết muốn ăn cái gì. Ánh mắt cô có chút ghen tị với hái người này, ước gì mai sau bản thân mình có thể nên duyên với người yêu thương mình hết mực như thế.

Đắng cay làm sao khi mà kiếp trước chưa biết cái cảm giác yêu đương là thế nào thì đã đi đầu thai chuyển kiếp.

Cẩu độc thân vẫn hoàn là cẩu độc thân, cái số F.A khi nào mới dứt đây nữa.

Trái tim nhỏ bé này sao mà đau đớn không cùng, rất cần mỹ nam tới an ủi nha đó a ~ anh Kenji, anh Hiro, anh Rei mau mau tới an ủi thiên thần xinh đẹp này đi.

Thấy bản thân mình không khác gì kẻ vô hình, Lê Anh Thơ đành bất lực kêu lên một tiếng nhằm nhắc nhở đôi uyên ương này về sự tồn tại của mình.

“Ara, nhóc con, chị cũng không có quên cưng đâu.”

“Sao nhóc con không ăn phần của mình đi.”

“Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị của nhóc.” Fushiguro Midori dịu dàng xoa đầu bé mèo đen, cô thắt mắc tại sao nhóc này không chịu ăn phần thức ăn cho mình mà thích nhảy lên bàn chi.

Bé mèo đen trực tiếp đi đến bàn thức ăn thịnh soạn trên bàn dùng một chân chỉ chỏ vào một cái dĩa thịt chiên xù, nó vui vẻ kêu lên một tiếng hướng về Fushiguro Midori với ngụ ý rằng nó muốn ăn nó. Hai cặp mắt mèo hớn hở mang theo chút thèm thuồng với hương thơm tỏa ra từ miếng thịt đó, cái đệm thịt dưới chân cứ vỗ nhẹ liên hồi ở thành dĩa không thôi.

“Hể? Nhóc muốn ăn nó hả?”

“Không được đâu, nếu nhóc ăn vào sẽ khó tiêu lắm đó!” Fushiguro Midori nhẹ nhàng nhấc bé mèo đen rời khỏi phạm vi chiếc dĩa thịt ấy. Mỗi lần đem con mèo ấy tránh ra xa, nó lại cố chạy thật nhanh đến mấy dĩa đồ ăn khác ngay khi chân vừa chạm đất. Việc đó lập đi lập lại nhiều lần khiến cô bó tay, thấy bé mèo đen có chút hậm hực ấm ức ra mặt càng khiến cô càng thêm bất lực.

“Mày chỉ muốn ăn mấy cái này thôi đúng không?” Fushiguro Toji nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, hắn hướng nửa con mắt khinh thường biểu đạt muốn mà con mèo đen chết tiệc này muốn nói. Giọng nói còn chứa nhiều cay cay khó chịu cùng đám sát khí ẩn hiện đang khủng bố hướng về con mèo đen đang làm trò với vợ yêu.

Từ nãy đến giờ, nếu không phải vì con mèo đen này thì vợ chồng nhà này đã xong bữa tối từ lâu, nhờ ơn nó mà đến giờ Fushiguro Midori còn chưa ăn no, không khéo lại ảnh hưởng đến sức khẻo cả mẹ và bé thì đáng trách. Thôi thì vì vợ mình, Fushiguro Toji vĩ đại ta đây sẽ tạm thời bỏ qua cho cái con mèo đực đáng ghét dám ve vãn vợ mình.

Hình như có chút hiểu lầm ở đây thì phải, đừng nói là từ lúc gặp nhau đến giờ tên Fushiguro Toji đinh ninh cái con mèo đen là thuộc phái nam nha.

Fushiguro Toji cho hay: Bất cứ xinh vật nào dám ve vãng xung quanh vợ mình đều là đám đực rực thối tha, bởi chỉ có đám sâu bọ đó mới có vẻ thèm thuồng với cô vợ thiên thần tốt bụng nhà hắn. Fushiguro Midori là người phụ nữ không chỉ xinh đẹp nhất trần thế mà còn có trái tim lương thiện nhất nên mới rủ lòng thương xót đem cái con mèo dơ bẩn gian trá này về nhà. Đợi đến khi nó trở về nguyên hình thì biết tay ông đây, để xem cái tên đàn ông thối tha này chạy đằng trời, đừng tưởng dùng thuật thức của hắn biến hóa thành hình dạng nào thì cũng đừng hòng thoát khỏi bàn tay bố mày.

Lê Anh Thơ liệu có ói máu khi biết tên Fushiguro Toji này suy đoán giới tính của mình từ nữ thành nam hay không nữa.

Sau này Lê Anh Thơ biết được lý do tại sao tên Fushiguro Toji này lại tỏ ra chán ghét cô ngay khi lần đầu gặp trong lốt mèo, mắt cá chết bó tay với tài suy luận đi vào lòng đất của tên cuồng vợ này, cô chỉ nhẹ giọng thở dài khuyên: “Nhà ngươi nên đi khám mắt lại đi, à không nên đi khám não mới đúng. Nên sớm đi khám đi chứ để lâu tội người khác à lộn là tội mọi sinh vật trên thế giới này mới đúng.”

Quay lại vấn đề chính, Fushiguro Midori sau khi nghe ông chồng mình cất giọng liền khá bất ngờ, cô ngờ ngợ vì từ lúc gặp đến giờ thì Fushiguro Toji đều tỏ ra không thích bé mèo đen này mà sao lại vì nó nói đôi lời thì thật khó tin. Cô ngờ ngợ tính nói gì đó thì ông chồng giải thích rằng có lẽ con mèo này đi hoang lâu và cũng thường xuyên được người qua đường cho đồ ăn nên đã quen thuộc với hương vị từ đồ ăn dành cho người, lâu ngày đã hình thành thói quen khó bỏ do đó nó bây giờ chỉ muốn ăn mấy món ăn giống họ.

Như hiểu ra vấn đề, Fushiguro Midori gật gù với lời giải thích từ ông chồng mình, chưa kịp để cô lên tiếng nhờ vả chồng thì anh đã tự đứng lên cầm lấy cái bát khác sớt phần ăn riêng cho con mèo đen từ khẩu phần ăn của hai vợ chồng. May thay là do cô đang mang thai nên chồng cô nấu rất nhiều món ăn bồi bổ và nhờ đó mới san sẻ chút phần thức ăn cho bé mèo đen, hơn nữa thông thường cô đều không ăn hết thì anh sẽ xử lý nốt phần còn lại. Nhìn bé mèo nhỏ nhắn vùi đầu ăn lòng cô không khỏi có chút vui vẻ, thế là bữa ăn hôm đó cô ăn nhiều hơn mọi khi khiến chồng cô cũng vui theo.

Lê Anh Thơ cắm đầu ăn, cô không khỏi cảm thán tay nghề bếp núc của tên Fushiguro Toji, đâu ngờ rằng một kẻ thô kệch lấy mạng người trong chớp mắt lại có thể nấu ăn ngon đến thế, chắc hẳn là do bị cái gọi là tình yêu làm thay đổi bản tính con người đây mà.

Kẻ nào đó đang ăn ngon lành đến nỗi không để ý có con thú hoang đang chăm chú vào, đôi mắt con thú đó hiện lên sự toan tính quỷ dị, nó cười man rợ mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng sắp diễn ra trong tương lai khiến ai cũng rùng mình run sợ.