[Conan] Xuyên Không Thành Mèo

Chương 30

“Vì cái gì mà nhóc lại gối đầu ngủ ở ban công thế này?” Ánh mắt Hagiwara Kenji nhìn tư thế ngủ của bé mèo đen trên ban công mang theo vài phần bất lực cùng nhiều nghi vấn trong đầu.

“Dường như có chút gì đó bất thường ở đây thì phải?” Hagiwara Kenji dùng tay mình nâng bé mèo con còn đang ngái ngủ lên mặt đối mặt với mình, giọng anh tràn ngập nghi ngờ: “Sao ta lại có cảm giác là nhóc có phải hay vẫn luôn nhỏ như thế đến nỗi chẳng thể lớn lên?”

“Hay là do dinh dưỡng không đủ nên mới vậy?”

[Lớn lên…?] Lê Anh Thơ bị ai kia đánh thức dậy đang mơ màng đầu óc nên chưa kịp hiểu rõ tình hình. Đợi đến khi cô cảm giác cơ thể mình bị ai đó đυ.ng chạm gì đó thì mới mở banh mắt ra coi, cô thấy mình được đặt nằm trên bàn làm việc của anh Hagiwara Kenji, xung quanh cô là mấy cái dụng cụ dùng để đo đạc, còn anh thì đang dùng chúng để đo đạc lên người cô.

“Thật đúng là thế.” Hagiwara Kenji sau một hồi đo đạt kích thước cơ thể bé mèo đen trên bàn thì càng khẳng định ý nghĩ của mình là đúng, dựa vào hiểu biết về tốc độ trưởng thành ở loài mèo đem so với bé mèo đen anh đang nuôi liền thấy rõ tình huống không giống nhau: “Chẳng lẻ thân thể nơi nào xảy ra vấn đề, xem ra phải dành thời gian đi bệnh viện thú y kiểm tra xem.”

Lê Anh Thơ nằm trên bàn chớp mắt nhìn Hagiwara Kenji, trong lòng đánh từng hồi trống lo lắng [Cho nên vẫn là đã bị nhận ra…]

Kỳ thật là bản thân Lê Anh Thơ biết rõ cơ thể mình ra sao, thân thể này tính từ lúc xuyên lại đây cho đến hiện tại đã có một ít biến hóa, nhưng đem so sánh với tốc độ trưởng thành của loài mèo thì xác thật biến hóa này khó lòng mà nói. Hơn nữa cô đã biết nguyên nhân tại sao cơ thể không có cách nào lớn lên như mèo bình thường. Từ lúc đi vào thế giới này cô vẫn luôn vội vàng nỗ lực sinh tồn nên không để ý quá nhiều nhưng đến khi chợt nhận ra thì cảm thấy lo sợ, bởi chả ai có thể tin rằng linh hồn của nhân loại lại có thể trú ngụ vào trong thân xác loài mèo cả.

Trong đầu Lê Anh Thơ hiện ra loạt hình ảnh kí ức, vào cái lúc ở hiện trường tai nạn thảm thiết, lấy đôi mắt thường của con người thì không thể nào nhìn thấy thế giới vô hình nhưng lúc linh hồn cô xuất khỏi thân xác ấy đã chứng kiến hết mọi thứ. Cái kí ức đó cô không muốn nó tồn tại trong mình nên tự mình xóa đi, rồi đến lúc cô được gặp Quốc Phụ Lạc Long Quân và hiện tại bậy giờ cô mới giám đối mặt lại với chúng.

Có lẽ dương thọ Lê Anh Thơ vốn chưa tận nhưng cô lại chết sớm, mà những ai dương thọ còn nhưng chết sớm không thể đi đầu thai chuyển kiếp nên chỉ có thể làm cô hồn sống vất vưởng khắp nơi. Và bản thân cô vốn cũng sẽ giống như họ, cô sẽ phải sống một kiếp ma vất vưởng nay đây mai đó nhưng lại được Quốc Phụ Lạc Long Quân thương tình, ngài đã thu nhỏ cùng phong ấn linh hồn cô vào một bé mèo con còn thoi thóp gần chết hòng để cô có thể tiếp tục được sống. Không chỉ vậy ngài còn trao ban cho món quà ý nghĩa to lớn thế kia thì cô không thể phụ lòng ngài.

Còn về thân thể này, bởi vì linh hồn nhân loại cũng không thể hoàn toàn cùng thân thể loài mèo dung hợp, cho nên Lê Anh Thơ vẫn luôn không thể nào lớn lên bình thường được. Mà linh hồn cô do bị xiềng xích bởi phong ấn của ngài, nên muốn gỡ bỏ xiềng xích ấy để đốc thúc cơ thể trưởng thành cần thiết phải tăng mạnh liên hệ nhân quả của nhân loại ở thế giới này.

Trong mắt Lê Anh Thơ, chấm đen là nhân còn chấm đỏ là quả.

Hấp thụ nhân quả trên người nhân loại càng nhiều thì mới có thể cùng thế giới này thành lập liên kết, thậm chí có thể kiểm soát biến đổi qua lại giữa hình thái mèo và người.

[Tại sao ngài lại lựa chọn thế giới này mà không phải là thế giới vốn có của mình vậy?] Lê Anh Thơ vô cùng thắc mắc về vấn đề này, chỉ vì là kẻ ngoại lai nên gặp nhiều khó khăn trắc trở hơn nhiều lần vì thiên đạo của thế giới này, nghĩ đi nghĩ lại chả thể biết được đáp án mình muốn nên cô cũng nhanh chóng muốn quẳn nó ra một góc để khỏi phiền não nữa thì bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Bởi vì con ở thế giới cũ vốn đã chết, người chết thì không có cách nào sống lại. Mà thế giới này đang nghênh đón sự hỗn loạn thời không, dòng chảy thời gian ở nơi này sẽ bị đình trệ dẫn đến nhiều lỗ hổng không đếm xuể trong quy tắc, do đó nơi này vô cùng thích hợp cho linh hồn con tiến vào đây.”

“Meo Meo…” [Ai? Là ai đang nói đó?] Lê Anh Thơ hoảng sợ nhìn quanh, cô chẳng thể biết người đang nói kia là ai và đang ở đâu nên rất sợ hãi.

“Là ta, chả lẻ con đã quên ta rồi sao? Chính ta đã đưa con tới đây.” Giọng nói trầm ấm đó tiếp tục vang lên bên tai Lê Anh Thơ.

Nhận ra người đang nói bên tai mình là ai bởi chủ nhân giọng nói này đã đưa Lê Anh Thơ đến với thế giới này.

“Meo Meo…” [Cho nên ý ngài đây là muốn con nỗ lực giúp đỡ người khác?] Cô nghiêng đầu tự hỏi bởi nếu muốn khôi phục lại hình hài con người từ con đường này chắc hẳn là quá trình phải dự kiến lâu dài cùng gian nan nên cô hỏi lại Quốc Phụ để xác nhận chính xác.

“Đúng vậy, ta biết con đang lo sợ nhưng hãy cứ tiến bước về phía trước. Tới lúc đó sẽ có con đường phù hợp dành cho con thôi với lại ta tin ở con, trái tim con sẽ hướng con đến con đường đúng đắn nhất.” Giọng Quốc Phụ Lạc Long Quân ôn tồn bên tai động viên tinh thần Lê Anh Thơ khiến cô phấn chấn và tự tin hơn. Rồi người cũng cho cô biết rằng đây sẽ là lần cuối ngài và cô có thể trò chuyện như vậy bởi thiên đạo nơi đây chỉ cho phép cả hai người giao tiếp với nhau chỉ duy nhất lần này thôi. Nhưng món quà mà ngài đưa tặng cho cô sẽ giúp ích cho cô khi ở thế giới này và phần của cô là tự mình tìm hiểu chúng.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lê Anh Thơ nằm sải dài trên bàn, càng ngẫm nghĩ cô càng thấy phiền não.

Lê Anh Thơ kỳ thật không nóng vội biến trở lại nhân loại, bởi ở thế giới này thân phận cô không hề có bất kì giấy tờ tùy thân hợp pháp nào cả, thế nên nếu dùng hình hài con người thì cô chả khác gì kẻ vô gia cư cả. Đên lúc đó còn muốn tự hỏi ăn mặc cùng nơi dừng chân và tìm việc ở đâu sẽ trở thành vấn đề khó khăn nữa đây.

Đối với thế giới này, Lê Anh Thơ chính là người từ xuất hiện từ hư vô, hết thảy các ghi chép về cô đều không tồn tại chứ nói gì là chứng minh thân phận hay là bằng cấp tốt nghiệp cũng đều không có, vậy nên muốn tìm công việc kiếm sống căn bản là không có khả năng.

Đó là chưa kể đến đám chú linh sông nhởn nhơ đầy rẫy ở ngoài kia cùng với đám nguyền rủa sư đầy điên loạn nữa. Nhẹ thì trở thành bữa ăn nhẹ cửa đám chú linh còn nặng thì trở thành thú vui tiêu khiển cho đám điên rồ đó. Nghĩ tới đó là Lê Anh Thơ không khỏi ớn lạnh và sợ hãi cho tương lai sau này.

Người ta thường nói cái khó ló cái khôn quả là không sai, khi Lê Anh Thơ còn đang rối não suy tính từng bước cho tương lai sau này thì hình ảnh thanh niên tóc trắng có cặp chân dài nào đó tự khắc hiện lên trong suy nghĩ. Cô định bụng sẽ nhờ Gojo Satoru giúp đỡ cô nhưng chợt nhớ đến cái nết trời đánh của cái tên này thì ý nghĩ đó liền muốn bị dập tắc. Có trời mới biết tên này sẽ xoay cô mòng mòng thế nào cho thỏa mãn cái thú vui nhất thời của cái tên cà tưng đó thì khổ thân. Nghĩ đến cái cảnh tên Gojo Satoru chân dài chạy tung tăng giữa cánh đồng hoa với khung cảnh màu hồng cùng với nụ cười rớt nết là muốn ói chứ nói chi là nhờ vả.

[Hahaha…Biết làm sao được, giờ chỉ có tên Gojo Satoru mới giúp được cô lúc này thôi…hahaha…Đời thật nghiệt ngã làm sao, đúng là tránh né cỡ nào thì vẫn bị tên đó ám vậy trời…hahaha…. Gojo Satoru xứng với danh âm binh của thế giới quả không sai…hahahaha…Đành phó mặt cho đời vậy…hahaha] Lê Anh Thơ đau đớn, gục ngã trước cái số phận hẩm hiu khi biết bản thân mình sắp sửa phải dính tới kẻ mà cô ghét.

Một bé mèo đen rầu rĩ gục đầu ngồi trên bàn [Cho nên tại sao phải tự làm khó bản thân mình làm chi, có khi suy xét đến việc làm một bé mèo bình thường là khỏi lo về ăn uống chỗ ở là được]

Hagiwara Kenji thay xong đồ thể dục, anh quay đầu nhìn liền thấy bé mèo đen mang vẻ mặt ủ rủ thâm trầm đang chằm chằm vào móng vuốt của mình, nhịn không được trước vẻ mặt này của mèo nhà mình anh tiến đến bế bé mèo lên: “Sao nhóc hôm nay chán nản thế hả?”

“Công nhận nhóc hôm nay tỉnh lại thật sớm a, chả phải ngày thường vào giờ này nhóc đều ngủ nướng ngon lành sao? Hay là luyến tiếc ta?” Hagiwara Kenji tay bế bé mèo mặt đối mặt với mình, anh đem cả khuôn mặt mình chôn vùi vào bộ lông đen mềm mại ngay bụng bé mèo cọ cọ cho thỏa thích.

Đang ở trong suy nghĩ kế hoạch chuẩn bị cho phương hướng tương lai sau này thì bị ngắc quãng, bé mèo đen bất đắc dĩ vươn một bên đệm chân đẩy đẩy cái khuôn mặt đang cố dán sát vào người.

“Meo~” [Nhanh đi đi, coi chừng trễ giờ tập huấn bây giờ]

Hagiwara Kenji vui thích nắm mót cái đệm mèo: “Thời gian còn sớm, tiếp tục ngủ đi ~”

Lê Anh Thơ một lần nữa bất lực bị Hagiwara Kenji đem lên trên giường nằm ôm ấp. Hagiwara Kenji đúng là đồ đáng ghét mà! Suốt ngày đem cả mặt chôn vào cái bụng mèo nhà người ta không à! Đã vậy còn hôn khắp người nữa! Có biết là người ta ngượng lắm hông! Dùng mỹ nam kế thì có hạn thôi nha! Trái tim nhỏ bé này không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này nữa đâu a~

Hậm hực giận dỗi vậy đó nhưng chị mèo nhà ta vẫn luôn nhìn chằm chằm quan sát khuôn mặt Hagiwara Kenji thật kĩ trong sự đăm chiêu buồn bã. Trong kí ức tự động hiện lên hình ảnh anh mặc trên người đồng phục cảnh sát cơ động đang ngồi nói chuyện điện thoại với Matsuda Jinpei. Cả hai người họ không biết rằng đây có lẽ là lần cuối họ có thể nói chuyện với nhau. Chỉ trong phút chốc quả bom bị hung thủ kích hoạt lại, thời gian chỉ còn sáu giây. Vài giây thời gian đó căn bản không đủ để mọi người ở đó chạy xa khỏi nó, huống chi Hagiwara Kenji còn không có mặc bộ đồ bảo hộ chống bom mìn nhưng anh nguyện hy sinh bản thân mình ôm bom chạy ngược lại hướng đồng đội.

Bé mèo đen cật lực lắc đầu hòng xóa bỏ hình ảnh đó trong tâm trí, nhưng hình ảnh Hagiwara Kenji hy sinh trong vụ nổ bom nơi tòa nhà đó không ngừng ở trong đầu truyền phát lặp đi lặp lại.

Cọ cọ hồi lâu Hagiwara Kenji mới chịu rời bỏ bé mèo nhà mình để đi tập huấn, trước khi cánh cửa đóng lại anh còn nháy mắt thả thính nữa chứ! Quả là đáng ghét! Suốt ngày chỉ biết “dụ dỗ” người ta “phạm tội” không a~

Lê Anh Thơ nhìn bóng lưng Hagiwara Kenji đi khuất sau cánh cửa, trái tim bồn chồn cũng theo đó mà lặng lẽ đau xót. Nhảy ra khỏi cái giường êm ấm, cô leo lên bàn ngó ra ngoài qua của sổ với đôi măt đượm buồn.

Cô nhớ rõ tổ đội năm người cảnh sát trong Conan gồm: Hagiwara Kenji, Matsuda Jinpei, Morofushi Hiromitsu, Date Wataru và Furuya Rei rất được lòng người hâm mộ nhưng số phận của họ lại hẩm hiu lụi tàn rất sớm. Điều đó không khỏi làm cô càng đau lòng hơn bởi hiện giờ cô đang kề cạnh bên bọn họ.

[Không được, mày tuyệt đối không được suy nghĩ tiêu cực như thế! Nhất định sẽ có cách cứu vớt bọn họ! Mày nhất định phải làm được!] Lê Anh Thơ tự trấn an bản thân mình dẫu cho trong lòng còn nhiều ẩn khúc, cô quyết định hôm nay sẽ đi tới sân thể dục cho khuây khỏa một chút.

Sân thể dục hôm nay thật nhiều người nha~

Dạo một vòng trên sân, khắp sân đều là học viên trường cảnh sát đang chạy bộ rèn luyện thể lực nên cô không thể đến gần hay tiếp cận được. Giờ mà tùy tiện xông vào sẽ khiến cho những người khác chú ý. Cô ở rào chắn bên ngoài nhìn vào bên trong thấp thỏm tìm kiếm bóng dáng người thân quen, cuối cùng cô đành quyết định đi nơi khác xem sao.

Vừa đi vừa suy tư, có nên xem đây là may mắn khi thời gian hiện tại là thời gian xảy ra những chuyện xưa không? Ít nhất mạch chuyện chính ở Conan chưa mở ra. Nếu nói thời không hỗn loạn xảy ra khi tiến vào mạch truyện chính đúng không?

À quên còn tuyến thời gian bên chú thuật hồi chiến nữa chứ.

Xét về ngoại hình của thầy năm Gojo Satoru cùng anh bảy Geto Suguru mình gặp hiện giờ chắc cũng chỉ tầm mới năm nhất hay cuối năm nhất. Hóng Sugar Daddy Nanami Kento quá đi, lần trước đi tới cao chuyên biết anh ấy chưa nhập học nên hơi hụt hẫn nha~

Không biết thân thể Nanami Kento có “ngon” không đây ta, à quên cả anh Geto Suguru nữa chứ a~

Thật muốn thưởng thức cái vẻ đẹp trời cho của hai anh ấy quá đi~

Chết lại lạc đề nữa rồi! Đúng là thói mê trai khó bỏ!

Thôi quay lại chuyên chính cái đã.

Thời gian xưa cũ ở bên chú thuật hồi chiến thì có hai biến cố lớn nhất. Thứ nhất là chuyện liên quan đến tinh tương thể, cái chết của Amanai Riko dẫn đến việc Geto Suguru dần dấn thân vào con đường nguyền rủa sư. Và sự kiện thứ hai là về nữ hoàng lời nguyền của Okkotsu Yuta, nội cái bách quỷ dạ hành của cha nội Geto Suguru đã đau đầu, đã thế nó còn liên quan đến kế hoạch cướp xác của Kenjaku nữa, rồi liên quan đến cả mạch chuyện chính nữa chứ.

Cái này sử lý không khéo là toan luôn.

Thật là đau đầu mà!

Mãi miên mang trong dòng suy nghĩ mà không biết bên người xuất hiện ai kia.

“Hửm? Sao nhóc lại ở chỗ này?” Matsuda Jinpei đang định đi rửa mặt một chút thì bắt gặp bé mèo đen đang ngồi xổm một mình bên cạnh cái ao. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt mèo thân quen hàng ngày nhưng hôm nay anh lại cảm thấy quỷ dị, có cảm giác như bé mèo đen đang có buồn phiền gì đó đến nỗi có thể hiện rõ trên khuôn mặt nó.

Matsuda Jinpei xoa xoa tóc mình, anh cảm thấy chính mình có vẻ có chút buồn ngủ nên mới nhìn lầm như thế.

Tóc quăn, kính râm…

Lê anh Thơ chằm chằm vào khuôn mặt đang hơi cau có của Matsuda Jinpei, trong đầu tự động hiện lên loạt hình ảnh kí ức đau buồn.

Bên trong khoang 72 của vòng đu quay, một nam thanh niên điển trai ngạo nghễ mặc tây trang đầy bảnh bao đang xử lý bom, nhưng vì để biết được vị trí đặt bom thứ hai anh đã không vô hiệu hóa quả bom để lấy được nhắc nhở của tên đánh bom. Dùng chính sinh mệnh của chính mình để đánh đổi sinh mệnh của hàng triệu người dân vô tội khác. Chỉ một khoảng khắc ánh sáng bùng nổ từ quả bom đã mang anh rời khỏi thế gian, thân thể chìm trong cái nóng từ quả bom phát nổ rồi tan biến trong hư vô.

Lê Anh Thơ nghĩ đến việc Matsuda Jinpei hình như lúc đó vẫn luôn muốn vì bạn tốt báo thù, anh vẫn luôn tìm kiếm tên đánh bom đã hại chết Hagiwara Kenji nhưng cũng chính vì vậy mà bị tên đó hại chết.

[Thật thê thảm, sao Matsuda Jinpei lại khổ sở như vậy, tuổi còn rất trẻ…tất cả là tại tên người xấu đáng giận kia hết thảy.] Đau đớn có, căm hận có, đó là khi Lê Anh Thơ nhìn Matsuda Jinpei, trái tim cô dường như bị bóp nghẹt bởi bàn tay ai đó vậy.

Matsuda Jinpei mang khuôn mặt ướt nhẹp ngẩn đầu lên liền phát hiện biểu tình bé mèo đen trở nên ngày càng đau kịch liệt, từ cặp mắt mèo tím thạch anh thậm chí lộ ra rõ ràng cảm xúc bi thương.

[Sao mà có cảm giác sao sao ấy thế!!!] Matsuda Jinpei nhìn bé mèo đen đối diện đang có biểu cảm kì lạ trên khuôn mặt, anh vừa định vươn tay bế lên nhìn kỹ bé mèo xem sao thì nó chợt nhảy khỏi đó, trước khi rời đi nó quay đầu nhìn anh hồi lâu rồi mới chạy khỏi đó.

[Hahha? Rốt cuộc là nó làm sao vậy?] Matsuda Jinpei vẻ mặt đầy chấm hỏi hướng theo phương hướng bé mèo chạy đi.

Lê Anh Thơ cũng không biết hiện tại nên làm gì, đầu óc cô bây giờ rất lộn xộn, hình ảnh bọn họ hy sinh cứ hiện hữu trong tâm trí khiến cô rối bời. Cô cứ chạy hồi lâu rồi quẹo qua một góc tường, liền thấy Date Wataru đang cùng bạn gái gọi điện thoại, khuôn mặt mặt anh không khỏi hiện lên niềm vui cười nhưng trong đầu cô liền nhớ đến kết cục của anh.

Date Wataru, gặp tai nạn ngoài ý muốn nên đã qua đời, bạn gái Natalie không thể chấp nhận sự thật này nên đã tự sát.

[Thật là một cái kết cục đau thương cho cặp đôi] Ánh mắt Lê Anh Thơ đau xót cho cặp đôi này, cô chăm chú nhìn Date Wataru đang vui cười nói chuyện mà không hề hay biết có người từ đằng sau đi đến chỗ cô, đợi đến khi bị bế lên thì mới giật mình quay đầu nhìn.

“Thật đúng là một bé mèo tràn ngập tò mò.” Furuya Rei mắt nhìn lớp trưởng đang còn chú tâm trò chuyện nên không chú ý đến động tĩnh nơi góc tường này thì vội vàng cùng bạn tốt Morofushi Hiromitsu lặng lẽ rời khỏi góc tường.

Biết người đang bế mình là ai nên Lê Anh Thơ ngoan ngoãn để Furuya Rei bế cô rời khỏi đó cùng với Morofushi Hiromitsu.

Morofushi Hiromitsu sờ đầu nhỏ của bé mèo: “Hôm nay lại đến sân thể dục tản bộ sao? Nhưng hiện tại người tương đối nhiều, tạm thời dổi nơi khác đi.”

Nhìn đôi mắt mèo đầy ôn nhu của Morofushi Hiromitsu, Lê Anh Thơ không khỏi mang tâm trạng nặng nề.

Người này sẽ ở trong màn đêm trên sân thượng nào đó mà dùng súng nhắm ngay ngực chính mình.

Còn về phần Furuya Rei tuy rằng sẽ không có việc gì, nhưng là tất cả bạn tốt học chung tại trường cảnh sát đều hi sinh vì nhiệm vụ, năm người chỉ còn lại một người, đến nỗi anh chả còn có thể giống như bây giờ cùng bạn tốt vui vẻ cười đùa.

[Vì cái gì họ lại có kết cục như vậy.]

[Rõ ràng mọi người đều là người tốt. Tại sao ông trời lại bất công với họ thế!]