Lật đật chạy gấp gáp trở về lại nơi Iori Utahime đang bất tỉnh, Lê Anh Thơ mang một bụng đầy lo lắng cho an nguy của Iori Utahime mà không để ý đến một sự tồn tại bí ẩn xuất hiện đột ngột tại đó đã quan sát hết tất cả.Đến nơi, Lê Anh Thơ nhìn Iori Utahime nằm bất động trong vũng máu mà chưa có tí dấu hiệu chuyển biến tốt tí nào mà càng hoảng loạng hơn. Tay trái cầm cuốn sách ma pháp, tay phải cầm quyền trượng chạy tức tốc lại chỗ Iori Utahime.
Dùng thể lực ở hình hài một đứa bé mười mấy tuổi cố lật người Iori Utahime để kiểm tra, hàng đống vết thương lớn nhỏ đang không ngừng chảy máu cùng những vùng cơ thể đang bắt đầu hoại tử do độc tính từ con chú linh kia. Khắp người Iori Utahime đầy mảng xanh hôi thối đang dần lan tỏa để ăn mòn sinh mệnh dần trong đau đớn cực độ.
“Chết tiệt! Giờ phải làm sao mới được đây.” Đưa ngón tay ra trước mũi Iori Utahime để kiểm tra hơi thở, Lê Anh Thơ không ngừng hoảng sợ hơn bởi nhịp thở đang có dấu hiệu yếu dần đi. Đầu óc cô trống rỗng, bản thân Lê Anh Thơ cũng không biết nên làm gì trong tình cảnh này vì đây là lần đầu cô gặp phải trường hợp này.
Luống cuống tay chân cố sơ cứu vết thương cho Iori Utahime tốt nhất có thể nhưng vô vọng. Con chú linh kia tạo ra quá nhiều vết thương quá sâu vào da thịt đến nỗi có vài vết thương đã lộ cả phần xương ra nói chi là phần đã bị nhiễm độc nặng nên chỉ người chuyên môn mới giúp được chị ấy trong tình trạng này.
“Nếu giờ kêu người tới cứu giúp không đủ thời gian. Mình phải làm gì mới được đây.” Cảm thấy bất lực trước việc mình không thể giúp ích gì, Lê Anh Thơ cắn chặt môi đến khi chảy máu lúc nào cũng chả hay. Đôi mắt tím thạch anh trực trào nước mắt ngày càng nhiều, giọng cô nấc lên theo mỗi giọt nước mắt.
Hai bàn tay siết chặt lại mặc cho móng tay bấu mạnh vào da thịt, Lê Anh Thơ dùng một tay quệt đi hàng nước mắt, cô bắt bản thân mình phải tỉnh táo lại dù trong thâm tâm rất yếu đuối. Đưa mắt nhìn sang cuốn sách ma pháp cô đặt ở một bên không quá xa, trong đôi mắt ấy ánh lên ti hy vọng nhỏ nhoi. Chồm người sang cầm cuốn sách, mở cuốn sách đó ra, cô cầm toàn bộ lá bài hiện có ở bên trong tiềm kiếm hy vọng.
“Đây rồi!” Lê Anh Thơ cầm lá bài có hình vẽ một nữ y tá tóc hồng đang cầm trên tay một ống tiêm lớn cùng ống nghe nhịp tim vắt trên cô và tên lá bài này là “The Cures”.
Nắm chặt quyền trượng trong tay, đôi mắt kiên định đặt toàn bộ hy vọng cứu sống Iori Utahime vào lá bài này, vung lá bài lên không trung hô to câu lệnh: “Hãy dùng sức mạnh của chính ngươi chữa trị toàn bộ mọi tổn thương trên cơ thể cho người trước mặt ta, ta ra lệnh cho ngươi hãy nghe lệnh ta, The Cures.”
Lời vừa dứt, dưới chân Lê Anh Thơ xuất hiện ma pháp trận mang họa tiết trống đồng, nó phát sáng rực rỡ và tỏa ra lượng ma pháp mạnh mẽ như muốn bao bọc vị chủ nhân của nó vậy. Còn về phần lá bài, ngay khi quyền trượng trong tay chạm vào nó thì liền biến thành một luồng khí hồng rực rỡ, bên trong luồng khí đó là khuôn mặt cô gái tóc hồng được in trên lá bài. Nó bay về phía Iori Utahime rồi bao quanh khắp cả cơ thể cô ấy như kén, cái kén đó bay lơ lửng giữa không trung hồi lâu.
Trong lúc đó, bản thân Lê Anh Thơ gắng gượng sức mình chống đỡ cơn mệt mỏi tuột độ ập đến, cả cơ thể cảm giác được mọi sức lực đang dần bị rút cạn đi. Trên khuôn mặt bắt đầu lấm tấm nhiều mồ hôi hơn, làn da hồng hào mất dần đi sức sống, gắng gượng bằng ý chí của mình cho đến khi cái kén quanh người Iori Utahime dần tan đi. Cô lập tức ngồi bệt xuống đất hít từng hơi thở đầy dồn dập, hai tay vẫn nắm chặc quyền trượng để trụ vững cơ thể. Dùng quyền trượng làm gậy chống mà nâng từng bước chân nặng nhọc đến bên người Iori Utahime, trái tim trong lòng ngực nhảy liên hồi theo tùng bước chân.
Đến khi tới gần Iori Utahime, Lê Anh Thơ ngồi bệt xuống đất đầy mệt mỏi, đưa tay nâng người Iori Utahime kiểm tra lại lần nữa, cẩn thận dò xét lại nhịp thở cùng toàn bộ vết thương. Nhịp thở đã ổn định lại, các vết thương cùng phần thân thể bị độc tính ăn mòn từ con chú linh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Thật là may quá đi!” Ngồi bệt dưới nền đất thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, gánh nặng trong trái tim Lê Anh Thơ biến mất khiến cô thoải mái tâm tình hơn. Cuốn sách cùng quyền trượng trên tay cô ngay khi cạn kệt hết ma lực trong cơ thể liền hái thành hai tia sáng bay thẳng vào mắt trái TRONG SỰ BẤT NGỜ nhưng chưa được bao lâu thì chính cô phải thót tim với kẻ bí ẩn.
“Bắt quả tan bé Mochi a~~” Một giọng nam tính lướt nhẹ vào tai Lê Anh Thơ khiến cô rùng cả mình, từng đợt da gà da vịt nổi lên cùng toàn bộ lông tơ dựng đứng lên, đôi đồng tử mèo co lại đang phản ánh sự ghê tởm tuột độ. Không cần quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết kẻ đang đứng sau lưng cô là ai, giọng điệu cùng cách gọi đó chỉ có duy nhất tên chú thuật sư mạnh nhất yêu đồ ngọt ghét giả dối - Gojo Satoru mà thôi.
Chậm chạp quay đầu lại nhìn đầy sượng trân, trên trán Lê Anh Thơ mồ hôi mẹ mồ hôi con lần lượt tuôn rơi như thác, đôi mắt tím thạch anh cá chết đối diện với Rikugan màu xanh biếc của ai kia. Miệng câm nín không biết nói gì cho đúng khi đối diện với khuôn mặt đẹp không góc chết đang được phóng to hết cỡ cùng nụ cười điểu trong tầm mắt mèo.
Thú thiệt giờ bản thân Lê Anh Thơ có cảm giác thật sự rất muốn đấm vào mặt tên này dù không biết nguyên nhân gì. Chắc do cái bản mặt đó đáng ghét quá nên nắm đấm cô đang muốn “yêu thương” ai kia a~
Đè nén cái cảm giác muốn đập cho đã tay xuống, đầu óc Lê Anh Thơ nhanh nhảy số, cả cơ thể cô vội vàng dịch ra xa khỏi tên Gojo Satoru ranh ma xảo quyệt này nhanh nhất có thể. Cảm thấy khoảng cách giữa mình với ai kia vừa đủ xa, cô không ngại tặng cho Gojo Satoru một biểu cảm đầy ghê tởm cho anh.
“Ma ma ma…Anh đây có làm gì nhóc đâu mà sợ thế kia a~”
“Trái tim nhỏ bé đầy tội nghiệp bị tổn thương đau quá đi.” Vừa nói Gojo Satoru vừa lấy tay ôm tim mình làm như bị ai đó đâm vào vậy đó, đó là chưa kể tên này còn lấy đâu ra cái khăn tay trắng tinh đang lau cái thứ nước mắt cá sấu kia nữa chứ.
Càng nhìn càng thấy cay mắt quá đi!
Làm ơn!
Ai cũng được!
Xin đem tên này trả về lại với hành tinh mẹ giùm cái! Nếu được Lê Anh Thơ này xin hậu tạ người đó!!!
Toàn bộ ruột gan cuồn cuộn gào thét, trong miệng lại cảm nhận được vị chua chua càng khiến Lê Anh Thơ càng muốn rời khỏi đây nhanh chóng.
Khẽ đưa đôi mắt Rikugan xanh biết ẩn dấu dưới cặp kính đen tròn quan sát đứa nhóc trước mặt, Gojo Satoru nhết mép cười nhẹ đầy thích thú, giọng anh thay đổi sang nguy hiểm: “Xem ra con mèo đó chịu trở về lại hình dáng thật của mình rồi a~”
“Nên làm gì với nhóc đây a~” Bóng hình nhỏ bé của Lê Anh Thơ khóa chặt trong đôi mắt Rikugan xanh biết đầy toan tính.
“Sợ rồi à! Vậy chúng ta nên bắt đầu từ việc tại sao nhóc con tiếp cận bọn ta trước nha~”
“Cứ từ từ trò chuyện với nhau dù sao thời gian còn rất dài ~” Vẫn là giọng điệu đầy bỡn cợt cùng nụ cười mất nết đặc trưng ấy, Gojo Satoru sải cặp chân dài đi đến trước mặt cô nhóc bí ẩn này.
Đứng trước tình thế mặt Gojo Satoru áp sát cùng việc bị anh dùng chú lực lớn mạnh đè ép cảnh cáo ngăn cản việc bỏ trốn, Lê Anh Thơ chỉ biết nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn mà chả thể làm gì được. Nếu dùng thực lực bây giờ mà đối kháng với Gojo Satoru thì chả khác gì lấy trứng chọi đá cả, nội cái áp lực từ lượng chú lực tên này tỏa ra cũng đủ hiểu khoảng cách thực lực là bao xa.
[Chết tiệt! Tên âm binh bất tán đáng ghét!!!]
“Khó nói quá à! Vậy bắt đầu từ việc tự giới thiệu bản thân mình trước nha~” Cả khuôn mặt Gojo Satoru áp sát vào mặt Lê Anh Thơ, cặp mắt Rikugan nhìn thẳng vào đôi mắt tím thạch anh như muốn nắm bắt hết thảy suy nghĩ trong đầu cô.
“Uta, Ru Uta.” Nghiến răng nghiến lợi gặn ra từng chữ một cách không cam lòng, đôi mắt thạch anh chằm chằm vào bản mặt ai kia đến nỗi cứ ngỡ sẽ xuyên thủng mặt người ta luôn chứ.
“Vậy à~~” Cái giọng điệu ngả ngớn hời hợt của Gojo Satoru lọt vào tai Lê Anh Thơ lại mang cảm giác rét buốt dọc sống lưng, ngỡ như sau lưng cô là bóng dáng tử thần vậy làm cô có chút muốn tránh né: “Họ của nhóc nghe khá lạ, chắc là từ nước ngoài đúng không?”
Chưa kịp để cô lên kế hoạch chạy trốn, Gojo Satoru dùng bàn tay thon dài tinh tế nâng cằm Lê Anh Thơ lên, bắt cô đối diện trực tiếp với khuôn mặt với anh, cái bàn tay niết chặc cằm khiến làn da vốn trắng hồng hiện lên vết đỏ chói mắt, giọng anh lạnh đi ngay tức khắc làm cô ngỡ như đang rơi vào hầm băng
“Giờ vào vấn đề chính nào ~”
“Lý do gì khiến nhóc đây tiếp cận bọn ta?”
Lượng chú lực Gojo Satoru tỏa ra ngày càng dày đặc lên người Lê Anh Thơ, đôi mắt Rikugan xanh bích chăm chăm nhìn chờ đợi câu trả lời từ miệng đứa nhóc kì lạ này. Anh đang ngày càng hứng thú với kẻ đang ở trước mặt anh, từ việc sự tồn tại kì lạ của đứa nhóc này đã làm Gojo Satoru này cảm thấy tò mò rồi. Một linh hồn của nhân loại lại cư ngụ trong thể xác loài mèo đã bí ẩn, đó là chưa kể đến thứ sức mạnh đứa nhóc này mang trong người thật đặc biệt cùng hành tung gần đây của nhóc này càng làm anh muốn tìm hiểu thêm.
Thật ra Gojo Satoru anh đây không tính dùng chú lực đè ép cô nhóc này đâu, tất cả là tại cái tai mèo cùng cái đuôi dài dài kia thật khiến anh muốn trêu chọc quá đi a~
~ Cái tai cùng đuôi trông thật mềm mại và cám dỗ đôi tay này “phạm tội” lên nó a~
~Thật là muốn sờ vào nó ~
~ Khuôn mặt tức giận này thật giống một bé mèo con đang giơ nanh múa vuốt ghê ~
Nếu để Lê Anh Thơ nghe được suy nghĩ trong đầu tên Gojo Satoru trước mặt lúc này chắc giờ cô đã không ngần ngại tặng anh vài cú đấm “yêu thương” đâu chứ nhỉ
Đột nhiên các cơ trên khắp cơ thể đang gào thét dữ dội, một phần đau đớn chắc từ những viết thương do trận chiến với con chú linh vừa rồi, một phần là từ áp lực do chú lực của người trước mặt. Hơi thở có chút khó khăn, đôi mắt thạch anh tím bắt đầu có dấu hiệu hoa mắt, trái tim trong l*иg ngực co thắt dữ dội, máu trong người sôi sục như bị lửa đốt.
“Hự!” Đứng trước cơn đau dữ dội, Lê Anh Thơ không còn chút sức nào để chịu đựng thêm nữa, cả người cô vô lực khụy xuống cả nền đất.
“Ôi ôi…Nhóc bị làm sao thế!” Gojo Satoru hốt hoảng nhìn đứa nhóc đang vẫy đạp trong đau đớn mà sốt cả ruột gan, vươn tay ra đỡ con bé vào người thì một tiếng “Bụp” vang lên cùng làn khói trắng tỏa ra từ người cô nhóc.
Đợi làn khói tan đi, bóng dáng cô nhóc đã không còn mà chỉ còn lại một bé mèo con màu đen mắt tím đang tròn xoe đôi mắt đầy ngỡ ngàng.
Đột nhiên mọi thứ trong tầm mắt trở nên to hơn là cảm giác gì?
Sau cơn đau đớn đó, Gojo Satoru trước mặt bỗng trở nên to con hơn, đôi mắt Lê Anh Thơ tròn xoe đầy ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô đưa tay mình lên để quan sát, trong mắt cô bây giờ không còn là bàn tay người nữa mà thay vào đó là bàn tay mèo xù bông. Ngỡ ngàng đến bật ngửa, cô giật thót mình đến nỗi không tự chủ mà nhảy vồ lên không trung. Khi bốn cái chân mèo chạm đất, Lê Anh Thơ vội quay đầu lại nhìn ra phía sau, chỉ thấy cái đuôi dài đen mượt đang cử động qua lại.
Đợt này Lê Anh Thơ thật chết tâm luôn rồi!
Chả lẻ mình chỉ được trở lại làm người ngắn ngủi vậy ư!
Không chịu đâu nha!!!!
A a a a!!!
“Phụt! Hahahahhahaha….” Gojo Satoru không thể nhịn được ôm mặt cười trước khuôn mặt đang từ ngỡ ngàng sang tuyệt vọng cực độ đầy dễ thương của bé mèo nhỏ nhắn này.
Lo mải mê cười quên trời quên đất mà Gojo Satoru không để ý đến việc bé mèo đen đang khè khè cảnh báo anh.
“Méo mèo méo khè khè…” [Cái tên chết bầm kia ngừng cười ngay cho bà!!!]
Bất lực không thể ngăn tên Gojo Satoru đáng ghét này cười nữa, Lê Anh Thơ dồn ít ma pháp mới hồi phục vào vuốt mèo rồi nhảy phóc lên cào bản mặt tên này một đường thật dài.
“Á!!!”
“Sao nhóc nỡ lần nào…híc híc….” Bị ăn đau đột ngột tên Gojo Satoru vẫn không quên làm trò, vẫn là cái bản mặt trà xanh khóc sướt mướt đó mà nay được tặng kèm thêm vết cào càng khiến Lê Anh Thơ càng xem càng chướng mắt.
[Nhịn…nhịn…hít thật sâu thở ra cái đã…một điều nhịn chín điều lành...tịnh tâm tịnh tâm…] Bản thân Lê Anh Thơ tự thôi miên bản thân mình, cô biết với sức mình khó lòng đánh lại tên cột điện đáng ghét sặc mùi trà xanh này chứ nói chi là hiện trạng bây giờ.
Đã cố tỏ vẻ mình ổn mà tên đầu bạc này cứ làm trò con bò khiến Lê Anh Thơ không thể nhịn được nữa, cô đành quay đầu rời đi tránh xa cái thứ chướng mắt này. Vừa mới quay đầu chữa đi được bao bước thì cả người cô bỗng bị nhấc lên không trung bởi bàn tay tinh tế từ ai kia, chưa kịp định hình thì lại đối diện với khuôn mặt của ai kia ở khoảng cách gần.
“Sao nhóc lại lủi thủi trốn đi thế. May mà anh đây biết sớm nếu không lại mất công đi tìm nữa rồi a~”
“Thiệt tình nhóc chả lẻ có tí nào thương cho tấm thân ngọc ngà này tí nào à ~”
“Thật đau lòng quá đi thôi ~”
Lại là cái giọng điệu đầy gợi đòn pha lẫn mùi vị trà xanh càng khiến bản mặt Lê Anh Thơ không thể nào hòa hoãn dễ chịu nói chuyện đàng hoàng với tên cao ráo đẹp trai mất não này cả. Đôi mắt mèo bắt đầu rực lửa giận, bao nhiêu lông trên người bắt đầu xù cả lên, cái miệng nhỏ xinh lập tức xả một tràn tiếng mòe kêu.
“Mèo méo mèo mòe…” [Buông bà ra cái tên đầu trắng rớt nết kia, tém tém lại cái điệu bộ dối trá giùm cái. Muốn diễn trò thì đi tìm bạn thân anh mà diễn, ở đây không có nhu cầu xem diễn nha. Huống chi bà đây sao phải thương anh làm chi hả, trong lòng bà đây chỉ có mấy anh kia là đủ, còn anh biến lẹ giùm cái cho đỡ ô nhiễm cái….]
Bốn cái chân mèo nhỏ xinh cũng phối hợp theo từng câu chửi của Lê Anh Thơ, mỗi câu thốt ra cô đều hướng móng vuốt mèo hướng cái bản mặt Gojo Satoru cào. Tiếc thay tên này đoán trước hành động của cô rồi nên để mặt mình cách xa vừa đủ mặc cho cô ở dạng mèo ra sức cào không khí.
“Hehehehe…Mà xem ra nhóc không thể duy trì dạng người quá lâu rồi. Tiếc ghê! Anh đây còn nhiều thứ muốn làm rõ nhiều thứ từ nhóc lắm nhưng xem ra là phải hoãn lại một thời gian.” Gojo Satoru xách bé mèo đen lên ngắm nghía khắp nơi như đang xem một thứ gì đó đầy hay ho làm Lê Anh Thơ chỉ muốn nhanh thoát khỏi bàn tay ma quái của tên trời đánh này thật nhanh.
“Meo meo meo…!” [Thì sao hả tên Gojo Satoru đáng ghét kia!]
“Mà thôi, hôm nay Gojo Satoru ta đây chỉ đến đây để viện trợ thôi.” Miệng Gojo Satoru vừa nói xong thì cái tay đang xách cổ Lê Anh Thơ cũng từ từ hạ cô xuống mặt đất.
Có vẻ Gojo Satoru cảm thấy trêu đùa bé mèo đen này chưa đủ, nên khi bốn cái chân vừa chạm đất anh liền dùng tay xoa cái đầu nhỏ bé thật mạnh khiến nhóc choáng váng cả đầu. Ngời chồm hổm nhìn bé mèo đen đi đứng loạng choạng do chóng mặt mà không ngừng cười, đúng là cái nết đánh chết cái đẹp, cái tên Gojo Satoru chỉ được có bản mặt còn cái nết thật khiến người ta dễ nổi nóng.
Chưa kịp để Lê Anh Thơ ổn định lại đầu óc, Gojo Satoru lại thản nhiên sải cặp chân dài thuộc hàng siêu mẫu đi về phía Iori Utahime đang nằm bất tỉnh. Tên đó túm lấy áo Iori Utahime rồi ném cả người cô ấy lên không trung, còn bản thân thanh niên nào đó chỉ đứng nhìn con gái nhà người ta rơi từ trên cao xuống vai mình.
Đúng là Gojo Satoru, với cái nết này muốn tên đó lịch thiệp với phái nữ thì chỉ có nằm mơ thì may ra còn có thể. À không cái nết ẩm ương này cho dù tên này đi đầu thai rồi chắc sẽ còn giữ luôn đó.
Đã đối xử với phái nữ thô bạo, tên Gojo Satoru còn nhân lúc con gái nhà người ta còn hôn mê bất tỉnh còn vỗ vài phát vào mông người ta mấy cái liên tiếp to rõ đến nỗi Lê Anh Thơ đứng xa còn nghe lớn nữa kìa.
Xong việc, Gojo Satoru quay đầu về phía bé mèo đen, đôi mắt Rikugan ẩn ý chằm chằm vào bé mèo đen còn đang bực tức kia, giọng không còn cà chớn nói: “Phần việc hôm nay hoàn thành nhờ nhóc, anh đây chờ nhóc ở Cao chuyên, chắc nhóc còn nhớ đường về đó đúng không?”
“Meo meo meo…” [Ai mà thèm về cái nơi đó khi mà tên ất ơ đáng ghét còn lông bông hí hởn lảng vảng khắp nơi chứ!]
Đáp lại lời nói từ Gojo Satoru là khuôn mặt đầy căm tức đang xù toàn bộ lông từ bé mèo đen.
Gojo Satoru làm như không thấy dáng vẻ tức giận của bé mèo: “Cái bí mật đó của nhóc sẽ không giữ được bao lâu với đám điên rồ bên ngoài kia đâu.”
Nói đến đây cũng đủ khiến Lê Anh Thơ giật thót mình đầy run sợ, ánh mắt cô mang vài phần e dè kiên kị với tên Gojo Satoru đang đứng trước mặt đây, hàm răng mèo vô thức nhe ra cảnh cáo.
“Hahahahahaha…Nếu nhóc còn cảm thấy luyến tiếc với thể mấy anh học viên trường cảnh sát đó thì cứ việc ở lại đó vài ngày rồi tới Cao Chuyên cũng được. Lén lút sờ mó cơ bụng mấy tên đó cho đã rồi tìm anh sau cũng được.”
Nghe đến đây, Lê Anh Thơ triệt để đơ người nhìn Gojo Satoru, trong đầu đầy thắc mắc tại sao tên này lại biết chuyện cô làm với nhóm F5. Đôi mắt mèo thạch anh tím mở to ra hết sức hướng về phía Gojo Satoru đòi câu trả lời thích đáng.
Hiểu được ánh mắt từ bé mèo đen, Gojo Satoru giọng thản nhiên nói: “Việc nhóc đánh dấu lên người Gojo Satoru ta đây đã biết từ đầu. Chả nhẽ anh đây không có quyền làm ngược lại với nhóc à!”
[Không lẽ…Gojo Satoru đã…] Lê Anh Thơ cảm nhận sau lưng mình đang ướt nhẹm vì mồ hôi tuôn suôi không khác gì thác nước cả, miệng câm nín không thể nói được từ gì.
Dáng vẻ ngơ ngác đầy hoảng hồn của bé mèo đen không ngăn được Gojo Satoru ôm mặt cười: “Lúc đầu anh đây chỉ muốn biết kẻ đằng sau giật dây là ai mà thôi mà không ngờ lại phát hiện ra bé mèo đen nào đó lại háo sắc đến biếи ŧɦái như vậy. Nhân lúc người ta ngủ say, nhóc vén áo họ lên để sờ nắng cơ bụng họ a~”
“Thật đúng là một bé mèo mê trai đầy biếи ŧɦái nha~”
“Bựt!” Tiếng dây gì đó bị đứt vang lên, từng câu từng chữ từ miệng Gojo Satoru vào tai Lê Anh Thơ khiến cô mất khống chế cảm xúc. Hô hấp dồn dập cảm tưởng máu trong cơ thể có bao nhiêu đều dồn lên não cả, nhiệt độ khuôn mặt cô giờ chắc đủ để chiên trứng ốp la luôn.
“M..e…o…” [S…a…o…sao anh biết!] Lê Anh Thơ lắp bắp hỏi lại tên Gojo Satoru cho chắc ăn, đừng nói là bao nhiêu chuyện cô lén làm ở học viện tên này đều thu vào mắt.
“Có gì đâu, lúc nhóc con hành sự với anh học viên đó thì Gojo Satoru đây đã ở bên ngoài nhìn thấy hết qua cửa sổ phòng rồi. À mà nếu chán sờ bên đó rồi thì qua sờ anh nè, cứ thoải mái không cần ngại, lúc đó có cần anh đây làm như lúc trước cho nhóc sờ không a~” Gojo Satoru làm bộ làm tịch mời gọi bé mèo đen nhỏ bé đến thưởng thức tấm thân ngọc ngà mà mình gìn giữ bao nhiêu năm, đã thế tên này còn nháy mắt thả thính nữa chứ.
Giờ Lê Anh Thơ còn tỉnh táo chắc đã tặng thêm cho thanh niên đầu trắng trước mặt thêm vài cái vết cào, chứ hiện giờ cô đang đơ máy luôn trước thông tin từ miệng Gojo Satoru.
“Vậy nhá, gặp lại nhóc sau nha~” Gojo Satoru nhanh chóng dùng dịch chuyển rời đi để lại một bé mèo đen còn đang hồn lìa khỏi xác.
Đợi đến khi Lê Anh Thơ hoàn hồn lại, cô gằng giọng gào thét: “MEO MEO MEO…” [TÊN GOJO SATORU CHẾT TIỆT!!!]
Dạo này tác giả hơi cạn ý tưởng với lại ít động lực nên ra chap mới hơi lâu nha.
mong mọi người thông cảm nha~