[Conan] Xuyên Không Thành Mèo

Chương 20

Sau chuyện trốn đi thất bại lần này, Lê Anh Thơ hiện đang cùng tên đầu trắng Gojo Satoru ngồi trên chiếc xe quay về cao chuyên. Cả chặn đường cô chẳng được yên tĩnh tí nào, cái tên chân dài đến nách cứ luôn miệng nói không ngừng nghỉ, đã vậy tên đó thấy chưa đủ mà lâu lâu hôn cô tới tắp.

[Cái tên này có để yên cho người ta ngồi hay không vậy trời!!!] Mặt Lê Anh Thơ giờ đen hơn cả đít nồi, cầu mong nhanh đến cao chuyên để tìm cứu viện.

Không biết do lời cầu nguyện của Lê Anh Thơ được đáp ứng mà thời gian di chuyển đến cao chuyên dường như vô cùng ngắn, và cũng may mắn là vừa xuống xe là bắt gặp ngay Geto Suguru đang đứng gần đó. Thấy anh mà mắt cô phát sáng như đèn xe oto, vội cựa quậy để thoát khỏi bàn tay của Gojo Satoru.

[Trời ạ!! Tên này có buông ra không hả?] Lê Anh Thơ cau có mặt nhìn Gojo Satoru bằng ánh mắt hình viên đạn.

“Suguru-chan~”

“Cậu xem tớ tìm lại được gì nè.” Cậu ấm Gojo Satoru chân sáo chạy đến chỗ bạn thân Geto Suguru, cái giọng hớn hở như một đứa trẻ được kẹo khiến Lê Anh Thơ rợn cả người.

[Thiệt luôn hả trời!! Thanh niên trai tráng làm như mình là trẻ lên năm không bằng. Hồi trên anime cái nết này thấy hay hay mà giờ trãi nghiệm trực tiếp như vậy thấy mắc ói quá đi!!!] Lê Anh Thơ quăng cho Gojo Satoru một ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.

“Ohayo, Satoru-chan.”

“Bé mèo cậu tìm lại rồi à.” Geto Suguru mặt tươi cười nhìn bé mèo đen trên tay Gojo Satoru, anh vừa vươn tay vuốt ve bé mèo vừa thông báo cho đứa bạn tốt: “Thầy Yaga kêu cậu lên phòng gặp riêng kìa, hình như liên quan đến vụ con chú linh hồi nãy cậu tiêu diệt. Nghe đâu thầy cũng đang tức giận lắm đó.”

“Éc!” Gojo Satoru vội xanh mặt như tàu lá chuối, mắt lia lịa nhìn xung quanh tỏ vẻ không biết gì, miệng lắp bắp: “Thầygọi tớ vụ gì?”

“Ai biết gì đâu?” Geto Suguru bế bé mèo đen lên tay mình ngó nghiêng kiểm tra nó, thấy mấy vết thương trên người nó anh nhíu mày hỏi: “Sao nhóc này bị thương vậy? Có phải bị ai đó làm không?”

“Không nha, là do chú linh làm đó. Hồi nãy xếp hàng mua bánh thì Mochi dẫn theo một con chú linh cấp một chạy theo sau nó đến chỗ tớ a.”

“Đúng là chủ tớ tương thông nhau mà ~”

“Nó biết tớ đang tìm con chú linh đó nên mới dẫn đến để tớ khỏi tốn công tìm.” Gojo Satoru tự hào khoe khoang về bé mèo đen nhà mình.

Nghe thấy lời nói của Gojo Satoru, Geto Suguru chỉ biết lắc đầu câm nín, mắt đầy thương cảm nhìn con mèo trên tay mình, miệng khẽ nói nhỏ: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Lê Anh Thơ muốn khóc trước lời nói của Geto Suguru ghê.

“Nhờ cậu đem bé Mochi đến chỗ Ieiri Shoko trị thương giùm tớ nha~” Nói rồi Gojo Satoru chạy ton ton biến mất, không biết ôn thần này đi đến chỗ thầy Yaga hay lại trốn đi chơi nữa, chắc thiên về vế sau nhiều hơn a.

Bóng dáng thằng bạn thân dần biến mất ra xa, Geto Suguru chỉ biết yên lặng bế bé mèo đen đi đến chỗ trị thương của Ieiri Shoko, có vẻ như chuyện này quá đỗi quen thuộc đối với anh. Băng qua nhiều con đường cùng mấy khu nhà, cuối cùng cũng đến một khu nhà khá yên tĩnh và vắng vẻ, cả hai đi vào trong. Dọc theo hành lang đầy mùi sát trùng khiến mũi của Lê Anh Thơ khó chịu, đi thêm chập hồi mới dừng lại trước một căn phòng. Gõ cửa vài cái rồi mới mở cửa đi vào.

“Shoko-chan, cậu có rảnh không?” Geto Suguru vào phòng liền niềm nở tươi cười, mắt thấy trong phòng đang có hai người đang ngồi trò chuyện với nhau. Bên trong ngoài Ieiri Shoko ra còn có một người con gái khác, cô gái mặc trên người một bộ đồ dành cho vu nữ từ ngày xưa. Khuôn mặt của người vu nữ này xinh đẹp thanh tú, mái tóc đen tím dài ngang lưng được buộc lại gọn gàng cùng hai bím phía trước.

Lê Anh Thơ tròn xoe đôi mắt tím của mình, bất ngờ nhìn về phía cô gái mặc đồ vu nữ kia [Bên đó chẳng phải là Iori Utahime hồi còn ở học viện đây sao, công nhận khi mặt chị chưa có vết sẹo đẹp thật đó.]

“A Suguru đấy hả!” Cả hai đồng thanh.

“Utahime-senpai, chị lại đến đây trò chuyện với Shoko à.” Geto Suguru chào hỏi hai người như thường lệ, anh đem bé mèo trên bàn gần đó: “Shoko-chan, cậu xem tớ đem đến cho cậu cái gì nè.”

Nhìn bé mèo đen mắt tím quen thuộc trên bàn, Ieiri Shoko ngạc nhiên nhìn nó: “Hể, Satoru tìm thấy nó lúc nào vậy?”

“À là khi cậu ấy đi làm nhiệm thì vô tình bắt gặp nó.” Geto Suguru giải thích.

“Hể? Tên đó cũng may mắn thế không biết. Mà cậu đem nó đến đây để làm gì?” Ieiri Shoko có chút thắc mắc tại sao Geto Suguru đem bé mèo đến phòng khám cô chi.

Geto Suguru: “Lúc Satoru gặp lại nó thì nó đang bị một con chú linh đuổi theo nên bị thương. Cậu kiểm tra vết thương nó xem sao rồi chữa trị cho nó luôn.”

“Hể? Vậy à! Tớ hiểu rồi.”

“Cậu cứ để nó ở đây đi.”

“Sao tên đó không đem mèo đến mà nhờ cậu vậy?” Ieiri Shoko vô cùng ngạc nhiên khi một bé mèo con có thể sống sót trước sự truy đuổi của một con chú linh, với lại con chú linh được giao phó cho Gojo Satoru tiêu diệt chắc không tầm thường đâu.

“Biết sao được, Satoru cậu ấy vừa mới về thì được thầy Yaga triệu tập lên phòng để gặp riêng. Nghe phong phanh là liên quan đến nhiệm vụ hôm nay.” Geto Suguru nhún vai bất dắc dĩ nói, anh cá chắc là thằng bạn Gojo Satoru lại quên giăng màn hay đại loại như vậy.

“Với tính của tên đó thì đợt này ăn phạt nặng lắm đây. Đợt này bị phạt một mình chắc tên Satoru chỉ biết mè nheo nhờ ai đó giúp nữa thôi. Hầy…” Ieiri Shoko lắc đầu ngao ngán khi nhắc đến thằng bạn cùng lớp Gojo Satoru, cầu mong đợt này tên đó đừng làm phiền cô giúp hắn hoàn thành hình phạt từ thầy Yaga nữa. Phiền phức lắm.

Geto Suguru sau khi giao phó bé mèo đen trên tay cho Ieiri Shoko thì anh cũng rời đi khỏi đây để tiếp tục đi làm nhiệm vụ. Nhìn bé mèo đen nhỏ nhắn trên bàn, Ieiri Shoko có chút thương cảm khi rơi vào tay tên vô trách nhiệm nhất quả đất này, đứng lên tìm một số dụng cụ và hóa chất cần thiết để xử lý vết thương cho nó. Đeo găng tay y tế lên, Ieiri Shoko bắt đầu kiểm tra sơ bộ cho bé mèo đen, may mắn mấy vết thương không nhiễm độc của chú linh nên xử lý đơn giản nhiều.

Một bé mèo ngoan như thế sao lại có thằng chủ như Gojo Satoru. Bé mèo vô cùng ngoan ngoãn phối hợp để Ieiri Shoko khiến cô thuận lợi kiểm tra. Cảm thấy tiết khi lúc đó không nhận nuôi bé này quá.

Thấy bé mèo ngoan như vậy thì Ieiri Shoko cũng không keo kiệt mà dùng thuật thức phản chuyển để vết thương trên người nó mau lành lại.

Cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp chảy vào người khiến Lê Anh Thơ thoải mái, cô biết là Ieiri Shoko đang giúp cô hồi phục nhanh mấy vết thương do chú linh gây ra. Theo như trong truyện thì đa phần vết thương co chú linh đều bị nhiễm độc, không biết đợt này đối phó với con chú linh bậc một như thế thì Lê Anh Thơ này có bị nhiễm độc nơi vết thương không đây.

Iori Utahime nãy giờ ở trong đây nghe đối thoại của Geto Suguru và Ieiri Shoko thì biết bé mèo đen đang bị thương đó là của tên vô lại Gojo Satoru, không biết nên chê hay khen tên đó nhặt được của hời như thế đây. Lúc biết bé mèo dễ thương này bị chú linh dí theo sau thì sợ hết hồn, không nghĩ rằng một bé mèo nhỏ nhắn như vậy có thể thoát được một kiếp nguy hiểm như thế nhờ Gojo Satoru thì nên nói là may mắn hay xui đây.

Chữa trị xong xuôi cho bé mèo đen này, Ieiri Shoko thuận tay vuốt ve đầu của bé.

Biết Ieiri Shoko là người chữa trị cho mình nên Lê Anh Thơ cũng không keo kiệt để cho cô sờ. Khác với nhóm con trai bên F5 thì Lê Anh Thơ ngữa cái bụng mềm mại của mình cho chị vuốt ve luôn.

Thấy bé mèo làm nũng với Ieiri Shoko, Iori Utahime ở một bên cũng không chịu nỗi trước sự cám dỗ đầy đáng yêu từ bé mèo. Cô đứng lên đi về phía đó tham gia đùa nghịch bé mèo đen chung với Ieiri Shoko.

Đùa nghịch một hồi, Lê Anh Thơ nằm ườn trên đùi của Iori Utahime, hưởng thụ bàn tay ấm áp đang vuốt ve trên người mà mắt cứ lim dim nhắm chặc lại.

“Công nhận ghen tị với tên Gojo Satoru ghê, không biết hôm đó làm gì mà nhặt được một bé mèo ngoan hiền như vậy thật đúng trêu người mà.” Iori Utahime vừa vuốt ve bé mèo trên đùi vừa xỉa xói Gojo Satoru: “Với cái nết của tên đó, chị lo bé mèo sẽ không được chăm sóc tốt quá. A hay là nhóc về chung với chị nha.”

“Không được nha Utahime. Bé Mochi thuộc về tôi rồi nha.” Gojo Satoru bất thình lình xuất hiện trong phòng, khi nghe Iori Utahime muốn cướp bé mèo đen của anh mà xù cả lông phản đối: “Utahime-chan đừng có mà giành bé Mochi với tôi.”

[Bé Mochi? Ai là của ông hả? Đúng là kẻ nghiện đồ ngọt đến hỏng não.] Lê Anh Thơ mắt cá chết đầy khinh thường nhìn về phía thanh niên đầu trắng cao 1m90 vừa mới đến.

“Thì sao? Cậu chăm sóc nó được à?” Iori Utahime cũng không yếu thế gân cổ cãi lại Gojo Satoru: “Tên nào hôm qua om sòm cả đêm vì mất mèo đây ta. Ngay cả giữ chân bé mèo cũng không được nói chi là chăm sóc nó. Không khéo cậu bỏ đói nó đến chết mới nhớ đến cũng nên.”

“Dù sao ai kia vô trách nhiệm đến vậy thì lấy đâu ra việc cậu chịu làm tốt công việc cho nó ăn rồi tắm rửa, khám bệnh, chơi đùa, …” Iori Utahime sổ một tràn những thứ cần thiết để chăm sóc tốt cho thú cưng nhằm khích tướng Gojo Satoru từ bỏ để cô dành quyền nuôi dưỡng bé mèo đen này thuận lợi.

“Ai nói là tôi-Gojo Satoru này không làm được mấy thứ đó hả. Utahime muốn nuôi mèo thì tìm con khác mà nuôi chứ bé Mochi là của tôi rôi. Xùy xùy…” Gojo Satoru phản biện lại lời của Iori Utahime ngay lập tức, nhanh chân đi về phía Iori Utahime giành bé mèo đang nằm trên đùi người ta mà ôm hôn thắm thiết: “Thấy chưa, tôi với nó thương yêu nhau như vậy mà Utahime-chan lại nỡ lần nào chia cắt cả hai.”

Một màn đầy sặt mùi trà xanh giả tạo đến từ nóc nhà của giớ chú thuật sư- Gojo Satoru- khiến hai người bên trong phòng sởn da gà. Còn Lê Anh Thơ chỉ biết bất lực để tên đầu trắng Gojo Satoru mặc làm gì thì làm, thà rằng như vậy còn nhanh thoát khỏi cái buồn nôn này.

“Mà Satoru này, cậu chẳng phải đang nói chuyện với thầy Yaga hay sao?” Ieiri Shoko phá vỡ cái bầu không khí đầy cay mắt.

“Thầy Yaga kêu tôi đến gặp mặt chỉ để khen tôi thôi mà.” Tên Gojo Satoru không biết ngượng mồm nói dối, phồng mũi tự tin vỗ ngực đảm bảo là thật, thấy muốn ói ghê.

[Chắc đây tin.] Cả hai người đồng lòng cảm thán trong lòng.

“Giờ này cũng không còn sớm nữa, tôi với bé mèo đi trước nha. Cảm ơn cậu nha Shoko-san~” Gojo Satoru tưng tưng nhảy nhót rời đi với cái bản mặt hớn hở.

Trở về căn phòng kí túc xá lần trước, Lê Anh Thơ chỉ biết cảm thán một điều là nhà giàu thật biết đốt tiền. Nhìn quanh căn phòng lúc này chỉ thấy đồ dùng nhiều hơn lúc trước nữa chứ, nhìn mấy đồ dùng thường xuyên cho mèo thôi cũng thấy đắt nói chi đồ ăn.

Cái chỗ cho mèo ngủ là một mô hình tòa lâu đài to lớn cồng kềnh, thảm lót thì là thảm lông cừu mà đâu chỉ có một mà tới tận bảy tám cái trong phòng. Cái cửa sổ lúc trước được cải tạo thành ban công thoáng mát có rào khung lưới xung quanh, trên ban công còn lót thêm mấy cái nệm rộng rãi chỉ cho con mèo như cô nằm phơi nắng. Bốn bức tường được thiết kế lại thành những thanh leo trèo cho mèo chơi đùa, còn đề phòng sợ bé mèo ngã tong lúc chơi hay sao mà cả căn phòng đều được lót bằng tấm nệm nhung khá dày a.

[Hahaha… Gojo Satoru anh cũng thật biết chi tiền a.] Lê Anh Thơ liếc mắt nhìn cái tên đầu trắng vẫn thao thao không ngừng giới thiệu mọi thứ trong phòng cho cô, tính riêng diện tích căn phòng đã to chứ nói gì đến khu vui chơi cho mèo trong này.

“Chắc bé Mochi mệt rồi phải không nà ~”

“Anh tắm cho bé cưng nha. Yên tâm anh đây xem cách người ta tắm cho mèo trên mạng rồi a~” Gojo Satoru sau một hồi nói chuyện với bé mèo nhà mình thì thấy bộ lông của bé Mochi có mấy chỗ bị hơ cháy hay dính máu khô cứng lại thành một nhúm.

[A A A A… CỨU MẠNG A!!! ANH HAGI ĐÂU MAU CỨU EM MAU LÊN!! TÊN NÀY TẮM CHO TUI HAY LÀ DÌM TUI ĐÂY HẢ?] Lê Anh Thơ hốt hoảng vội cựa quậy người để thoát khỏi vòng tay Gojo Satoru để trốn đi, cái tính thích phá hồi trẻ của thầy Gojo Satoru thì nguy cơ chết đuối cao lắm a!!!

Nhưng mà làm sao thoát khỏi bàn tay nóc nhà của giới chú thuật sư Gojo Satoru.

[KHÔNG A A A…]

[Ưm Ưm…Chỗ đó mạnh thêm tí nữa đi….ưm ưm xuống dưới chút…đúng đúng chỗ đó đấy….] Một pha vả mặt đến từ Lê Anh Thơ, hiện giờ ai kia đang nằm hưởng thụ trong bồn tắm đầy sang trọng được thiết kế riêng cho mèo. Cái bồn tắm nhỏ này còn tích hợp thêm chức năng mát xa nha, đã vậy Gojo Satoru còn học đâu ra cách mát xa cho mèo khi tắm nữa chứ. Thật đúng làm cho Lê Anh Thơ thích thú đến nỗi phê phê nằm ngâm mình trong bồn để mặt cho Gojo Satoru làm gì thì làm.

Tắm xong được đưa vào cái l*иg xấy khô, từng hơi nóng phả vào người nhẹ nhàng êm tai khiến Lê Anh Thơ như muốn chìm vào giấc ngủ ngay. Tắm rửa làm khô người xong xuôi, Gojo Satoru bày ra trước mặt cô một bàn shashimi thượng hạng. Nào là cá hồi, bạch tuột, trứng cá hồi, trứng cá tằm, nhím biển,…đã vậy có mấy cái còn dát vàng nữa chứ.

[Ực!] Nuốt nước miếng trước một bàn đầy thịnh soạn đầy mùi tiền trước mặt.

“Chắc bé Mochi đói lắm đúng không. Ăn đi, tất cả là của bé hết đó.” Gojo Satoru vuốt ve bé mèo đang thèm chảy cả nước miếng với đống đồ ăn.

[Cảm ơn Gojo Satoru đẹp trai nha~] Lê Anh Thơ vứt bỏ sĩ diện, mắt hóa trái tim cọ cọ cái đầu nhỏ vào tay Gojo Satoru rồi mới lao đầu vào càng quét. Ăn uống no căng cả bụng, cô nằm ngửa bụng giữa sàn, nhìn đống đồ ăn chưa ăn hết nhưng chả còn sức ăn mà chỉ biết nhìn Gojo Satoru vứt bỏ nó.

Thấy bé Mochi nằm ngữa ra cái bụng căn tròn do ăn no, Gojo Satoru đi đến chọt chọt vuốt ve. Lê Anh Thơ lúc này cũng không keo kiệt để Gojo Satoru thích làm thì làm, mặt lim dim như muốn ngủ. Chơi đùa chập hồi, Gojo Satoru thấy bé Mochi ngủ rồi thì bế bé mèo vào ổ nằm, thuận tiện chỉnh nhiệt độ phòng trước khi đi.

[Nhóc con, hy vọng nhóc đừng làm ta thất vọng. Vụ nhóc cả gan đánh dấu lên ta đừng nghĩ ta không biết, thật muốn xem nhóc muốn làm gì tiếp theo đây ta~]

[Nếu nhóc cả gan gây hại cho họ thì đừng trách ta ra tay.]

[Đợt này là chú linh cấp một thì tiếp theo sẽ là gì đây a~]

Gojo Satoru trước khi đóng cánh cửa rời khỏi phòng thì lạnh lùng nhìn về phía con mèo đen đang nằm trong ổ mèo, đôi mắt xanh như bầu trời ẩn sau kính ẩn ẩn sát khí.

Sau khi Gojo Satoru đóng cửa rời đi một đoạn, Lê Anh Thơ liền mở mắt ra ngay, rời khỏi ổ mèo êm ấm, bắt đầu mò mẫn tìm lối thoát khỏi đây. Cả căn phòng như được thiết kế để nhốt thú cưng, may mắn linh hồn Lê Anh Thơ vốn là người nên không khó tìm đường thoát. Tấm lưới rào ở ban công là nơi thích hợp để trốn nhất, nhẹ dồn sức mạnh vào móng vuốt rồi xoay ốc vít gắn nối, một hồi sau cũng thành công tạo ra một khe hở đủ để cả cơ thể mèo chui qua. Nhanh chân chuồn khỏi đây để về lại trường cảnh sát với nhóm F5 a.

Buổi tối hôm đó, sau khi Gojo Satoru đi làm nhiệm vụ trở về, đứng trước căn phòng anh thiết kế dành cho bé mèo Mochi với hộp thức ăn thượn hạng bên tay, khẽ nhếch mép cười. Mở cửa vào phòng, chỉ thấy căn phòng trống không, đưa mắt nhìn về phía ban công thấy chiến tích “trốn nhà” của bé mèo mà chỉ phì cười như đã dự đoán được trước đó. Dù sao với một người từ nhỏ đã sống sự tính kế của kẻ khác nên có “chút” thủ đoạn để ứng phó.

“Lại trốn? Đợt này xem nhóc trốn đi đâu đây ta~” Gojo Satoru đứng trước ban công nhìn về phương hướng Lê Anh Thơ rời đi: “Đừng nghĩ chỉ có nhóc có thể đánh dấu lên người khác. Ara thật mong chờ lần gặp tiếp theo a~”

Quả thật là Gojo Satoru đã lén đánh dấu chú lực của anh lên bé mèo từ lâu, cái hồi anh ôm hôn Lê Anh Thơ rời khỏi phòng thầy Yaga lúc cả ba bị phạt thì anh đã làm. Thật ra hôm đó không phải tình cờ Lê Anh Thơ bắt gặp Gojo Satoru gần đó đâu, mà là anh lần theo vết chú lực đã đánh dấu trước đó mà tìm đến. Chỉ cần chú lực của Gojo Satoru còn nằm ở trong người bé mèo thì có chạy đến chân trời thì cũng tìm ra thôi.

Trên đường trở về Lê Anh Thơ cũng không hề biết bản thân đã bị Gojo Satoru gắn “định vị” trên người mà cứ thế chạy về trường cảnh sát.